Hắc Oa

Q4 - Chương 133: Vì ăn mà bất chấp. (4)

Giản Phàm ngồi ở ghế sô pha nhìn quanh, một căn hộ loại nhà cho gia đình nhỏ, trang trí rất cầu kỳ, chiếc tivi 42 inch dạng treo tường màu xám bạc, đối diện là ghế sô pha như giường quý phi màu vàng nhạt. Có thể tưởng tượng cảnh Tằng Nam lười biếng nằm đó xem TV, trên ghế có rất nhiều tạp chí thời trang vứt có phần tùy tiện. Cửa đi vào treo chuông gió, ban công có bàn trà tạo hình kỳ quái, đèn treo pha lê, đồ đạc nhiều mà không tạo cảm giác lộn xộn hay chật chội, mọi thứ đều cho thấy đã bỏ rất công sức, có điều nhìn chỉnh thể bật cười: Té ra là trang trí nhà mình giống y hệt. Trong nhà vệ sinh nước chảy rào rào mà mãi mới thấy Tằng Nam đi ra, đáng tiếc đã mặc thêm áo thun rồi, vừa đi ra đã nói:” Thì ra đó là khẩu vị của anh.”

Trên tay Giản Phàm lúc này là cuốn tạp chí thời trang, trong hình là người mẫu nam Âu Mỹ rất điển trai, trên người chỉ mặc đúng quần short bó sát, uốn éo kho dáng, còn đang định lấy thứ này trêu Tằng Nam, không ngờ bị cô nàng đáo để này chặn họng, nhếch mép lên cố tình nhìn vị trí mẫn cảm trên người cô:” Khẩu vị tôi thế nào, cô rõ hơn ai hết chứ.”

Tằng Nam bơ đi như không nghe thấy: “ Giản Phàm, có chuyện gì thế?”

“ Tôi chuẩn bị tiếp nhận vụ án kia, nếu có thu hoạch, cuốn cổ phổ thuộc về tôi. “ Giản Phàm cố dời mắt khỏi mông Tằng Nam, cái quần cộc đó thực sự quá cộc, nhìn thấy luôn cả mép dưới bờ mông tròn trịa, chất vải rất nhẹ ôm sát lấy mông, không có vết hẳn nổi lên, chứng tỏ bên trong không còn gì nữa, mới nghĩ thôi mà người khô nóng, vội đi thẳng vào chủ đề:

“ Đương nhiên rồi. “ Tằng Nam lại hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giản Phàm, rót nước ngọt cho y:

“ Không tra ra cũng thuộc về tôi. “ Giản Phàm hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được câu có chút vô sỉ này:

Tằng Nam phì cười, ánh mắt cổ vũ:” Không thành vấn đề:”

Xem ra vụ làm ăn này lãi rồi, Giản Phàm liếc mắt mép quần cộc của Tằng Nam, không rõ hi vọng nhìn thấy cái gì, dù sao không dám ở lại thêm nữa:” Nếu không có vấn đề thì tôi đi đây.”

Tằng Nam cười càng vui vẻ, đứng dậy đi vào thư phòng bên cạnh, lục lọi một lúc lấy ra bọc vải, ném xoạch lên bàn như ném rác. Thái độ này làm Giản Phàm suýt chút nữa không kìm được cho một cước, vội vàng cầm lên xem, cẩn thận lật vài trang, xác định đúng rồi, cẩn thận cho vào lòng. “ Anh chậm thật đấy, suy nghĩ tận bốn ngày mới quyết định được.” Tằng Nam xem đồng hồ thấy hơn 12 giờ rồi, thuận miệng hỏi:” Ăn cơm chưa? Hay là ở đây ăn cùng luôn đi.”

“ Cô làm cơm à?” Giản Phàm ngạc nhiên hỏi:

“ Tôi ít khi làm cơm lắm, ra ngoài ăn đi, đôi khi tôi lười đi, trong nhà úp bát mỳ, trần quả trứng hay cho ít xúc xích vào là xong.” Tằng Nam tùy ý nói, mở tủ lạnh ra, nào là thịt hun khói, bánh mỳ Pháp, bơ, mứt quả, cả một đống chật kín tủ, đang định xuống bếp thì phát hiện ánh mắt quai quái của Giản Phàm:” Lại làm sao thế, đừng nhìn nữ nhân bằng ánh mắt đó, dễ gây hiểu lầm lắm.”

Giản Phàm đứng dậy đi thẳng tới lấy một đống thức ăn trong tủ lạnh ra, Tằng Nam còn tưởng y định giúp mình, không ngờ Giản Phàm lại cất từng món một vào trong tủ, thở dài sườn sượt:” Ông trời đúng là mù mắt mất rồi, làm sao lại để thứ kỳ trân này ở trong tay cô chứ, đúng là phí của trời, cô căn bản là không biết giá trị của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận