Hắc Oa

Chương 327: Si nam thiên hạ sao quá nhiều (2)

Cô gái nói rồi nghiêng người tránh đi, sợ người ta nhìn thấy thành trò cười, không ngờ Sỏa Trụ đứng lên hỏi:
"Vậy em tên là gì?"
"Tôi tên Hàn Lỵ ... Anh thực sự nhầm người rồi."
À, Sỏa Trụ bừng tỉnh, chạy nhanh vài bước rồi lại quỳ xuống, mắt đắm đuối nhìn lên, nói lớn:
"Lỵ Lỵ gả cho anh đi, anh đợi em thật là khổ."
Trong cái xe đồng nát, mấy thằng lưu manh cười tới chảy nước mắt, tới đau cả bụng, nhưng người ra vào công ty thì không hiểu gì hết, chỉ nghe thấy hai tiếng "Lỵ Lỵ" liền nghĩ là người trong cuộc, nên không can dự, đứng ngoài nhìn, có trò vui là có trò vui rồi. "Đồ điên."
Người đứng lại nhìn ngày một nhiều, Hàn Lỵ thoáng cái từ cảm động thành tức tối mắng một câu định đi cho nhanh:
Không ngờ Sỏa Trụ ôm lấy khóc rống lên thương tâm vô kể:
"Lỵ Lỵ, anh đợi em bao năm như thế, sao em lại vứt bỏ anh ... Em đứa hứa cùng anh kết hôn sinh con, sao em không giữ lời? Vì sao em lừa gạt tình cảm của anh, em có biết mỗi đêm anh nhớ em khổ sở ra sao không? Khi em không có nhà, em biết anh sống thế nào không, anh ngày ngày phải dùng tay giải tỏa ... Lỵ Lỵ, em thương anh đi mà ..."
Mới nghe thì không ai không sinh lòng thương xót, một nam nhân si tình tới mức đó thật tội nghiệp, có điều nghe tới đoạn sau thì không nhịn được cười, đồng nghiệp công ty che miệng cười, bảo an thường ngày chẳng ưa gì mấy nữ nhân kênh kiệu trong công ty, cười rộ lên chẳng kiêng dè gì. Thế là kỳ cảnh xuất hiện, từ ngoài cửa kính cho tới trong cửa kính xuất hiện hai nửa vòng tròn, vây lấy đôi nam nữ ở chính giữa. Hàn Lỵ đã bước một chân qua cửa, cánh cửa như tường ngăn cách hai người, vùng vẫy không thoát, Hàn Lỵ vung tay tát Sỏa Trụ một cái, hét lên:
"Bảo an, bảo an, mau kéo thằng điên này ra ... Bảo a ..!"
Tiếng kêu ngưng bặt Sỏa Trụ bị tát một cái không sờn lòng, còn thò mặt hôn đối phương, cao hứng reo lên:
"Đây là vợ của tôi, xin nhờ mọi người chiếu cố."
Đám đông lại được một tràng cười vỡ bụng, Hàn Lỵ bị một nam nhân to lớn hết ôm lại hôn, mặt đỏ như gấc chín, lấy hết sức bình sinh dùng gót giày giẫm mạnh chân hắn, tranh thủ lúc Sỏa Trụ ôm chân kêu đau để thoát thân, ôm mặt chạy ra xe, đóng sầm cửa lại lao vút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận