Hắc Oa

Q5 - Chương 118: Cùng nhau lên cao. (3)

“ Đang nghe, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc bọn chúng dùng hình thức gì che giấu đồ cổ mà thao tác thời gian dài như vậy không bị xung quanh phát hiện không? ... Còn vụ án 1226, không phải là dấu cổ vật bên trong giấy sao, mà đây là nơi tập trung nhiều nhà máy in của Đại Nguyên, ít thiếu nhất là thứ này ... “ Giản Phàm hơn một tiếng qua đã ra soát quanh khu Bành Tây không biết bao nhiêu lần, tuyết trắng mênh mông làm y nhìn tới nhức mắt: “ Trên sở trước đó không điều tra ra manh mối nào à?”

“ Không là giấy trắng bình thường, bất kể cửa hàng cung ứng văn hóa phẩm cũng có thể cung cấp loại giấy đó, bất kể xưởng ít nào cũng tích trữ, nhà máy thì xuất hàng tính bằng xe, bọn họ tra 2 ngày đã bỏ, quá mông lung.” Hồ Lệ Quân tai văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc vui tươi sôi động ngày Tết, lòng bi quan, cái Tết này xem như không hi vọng gì nữa:

“ Nhưng mà chứng tỏ ở Đại Nguyên nói chung, Bành Tây nói riêng, mua loại giấy này rất dễ, nói không chừng biện pháp đó chúng không chỉ dùng một lần, chị thấy có khả năng không?”

“ Cậu lạc quan thật ... 5 giờ 30 rồi, tra được 60 nhà, trừ uống rượu, đánh bạc chỉ có đánh nhau thôi.” Hồ Lệ Quân không phải than vãn mà là cảm khái, bình thường không thấy gì, đến Tết bất giác lại khao khát sự đầm ấm của gia đinh. “ Ha ha, Tết mà, có chỗ nào là không uống rượu đánh bạc .. A, chị Hồ, xem này ...”

Giản Phàm vẫn tay gọi, nhường kính viễn vọng cho Hồ Lệ Quân, không biết là phát hiện ra điều gì:

Chỉ thấy trong kính viễn vọng là cầu sông Phần, đèn cảnh sát chớp nháy như sao, tuyết trắng che lấp hết câu đối phúng điếu đen trắng, ba mươi mấy cỗ xe hộ tống đưa linh cữu phá tuyết đi về phía trước, theo phương hướng này đi về phía nam sẽ là nhà an táng. Ở nơi này không nghe thấy tiếng nhạc buồn, chỉ thấy bên đường có không ít người dân đứng đưa tiễn, Giản Phàm không đành lòng nhìn, lúc này Tằng Nam hẳn là khóc hết nước mắt, đó cũng là nguyên do y không muốn tham dự lễ truy điệu. “ Ông ấy có thể an nghỉ rồi.” Hồ Lệ Quân buỗn bã ngẩng đầu lên:

“ Yên nghỉ hay không kỳ thực chỉ là cách nói an ủi người sống thôi, với người chết không khác biệt gì, người sống mới khó.” Giản Phàm thở dài lại lần nữa điều chỉnh kính viễn vọng:

Tuyết không thấy dừng, người không thấy bóng dáng, sắc trời dần chuyển tối. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận