Hắc Oa

Q7 - Chương 059: Kết thúc một đêm lắm chuyện. (3)

“ Mà anh có chuyện gì thế? “ Giản Phàm kéo cổ tay Tương Cửu Đỉnh xem đồng hồ, đã sắp năm giờ, thuận tiện hỏi, không muốn hắn nhân cái cớ này lần sau tới làm phiền mình. Bao năm như thế cũng hiểu ra rồi hai bên quả thực không hợp, lớn lên ở môi trường khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, tiếp xúc nhiều thì phát sinh chuyện hiểu lầm chỉ là sớm muộn, mà y không muốn chuyện đấy:

Tương Cửu Đỉnh thấy thái độ thoải mái này của Giản Phàm cao hứng lắm:” Công ty khai phát thực phẩm thịt ngâm là tài sản riêng của Tương gia, tôi muốn mời anh gia nhập, cấp cho anh một phần cổ phần, để anh chính thức thành cổ đông, thế nào?”

“ Gì thế, anh không có bài nào mới à, lại muốn tặng cổ phần cho tôi, nghe đã thấy phiền.” Giản Phàm không khỏi nhớ lại vài chuyện cũ, hài hước nói:” Nào, nói xem tặng tôi bao nhiêu, nói trước nhé, tôi nghèo lắm , anh đừng bẫy tôi.”

“ Xem anh nói kìa, anh mà còn nghèo thì ai mới giàu được, mấy công ty bán đồ ăn nhanh đều liên doanh với anh, nói thị phần ăn nhanh ở thành phố này quá nửa bị anh khống chế cũng không ngoa. Người khác chỉ thấy anh lười nhác không muốn mở rộng, tôi thì biết anh âm thầm khống chế từ đầu nguồn nguyên liệu, bao hết mấy ruộng rau lò giết mổ, ăn chênh lệch hai lần, giàu tới chảy mỡ, một năm anh kiếm vài trăm vạn một cách nhẹ nhàng, đúng chứ? Mới đầu tôi không nhìn ra, giờ mới phát hiện những người im lặng phát tài như anh mới đáng sợ, tôi chỉ có cái xác to thôi, thu nhập có khi không bằng một nửa của anh ... Huống hồ anh vừa xẻo được 2000 vạn ...” Tương Cửu Đỉnh cứ như đang kiểm kê gia sản của Giản Phàm:

Giản Phàm tặc lưỡi:” Tôi ngứa mắt nhất với anh ở chuyện này, tài chính có vấn đề chứ gì, có thì nói đi, đừng vờ làm người tốt, cái gì mà tặng tôi cổ phần, trên đời này làm gì có cái gì miễn phí.”

Tương Cửu Đỉnh cũng không phủ định, chỉ cười ngượng không nói. Vẻ mặt này đã nói lên hết rồi, Giản Phàm thở dài: “ Không phải tôi không giúp anh, mà anh nghĩ xem, tôi dính vào, khác gì anh đem tiền tới cửa, mẹ anh nghĩ gì, chửi tôi không biết tự trọng, lại có ý đồ gì đây ... Còn chị Tương nữa, vợ tôi mà biết tôi đầu tư cho người yêu cũ, tôi sống thế nào? Trước kia có một mình tôi chả sợ, giờ lập gia đình, tôi không muốn phiền hà không đáng.”

“ Kiếm cớ, chỉ cần anh muốn sẽ không thiếu biện pháp, huống hồ tôi không chỉ thiếu tiền mà còn thiếu nhân viên, kênh tiêu thụ, vạn sự khởi đầu nan, xưa nay tôi chỉ kinh doanh nhà hàng khách sạn, không tham dự thị trường bán lẻ, nếu dựa vào mày mò tiến lên, không biết tới bao giờ mới sinh lãi ... Kỳ thực mẹ tôi cũng rất hối hận vì cản trở chuyện anh và em tôi, mẹ tôi nói, anh tuy cay nghiệt nhưng thẳng thẳn, làm việc quang minh chính đại ...” Tương Cửu Định chưa từ bỏ:

Giản Phàm không cười nữa, nghiêm túc nói:” Muộn rồi, giống như chuyện hôm nay, đánh chết người mới nói hối hận cũng có ích không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận