Hắc Oa

Q5 - Chương 245: Buồn, lo, vui, khổ đầy ắp hết nhân sinh. (1)

Chiều tà ảm đạm, phòng nhỏ yên tĩnh, một đôi trai gái thâm tình nhìn nhau. Thời gian không đúng, địa điểm cũng chẳng hề phù hợp. “ Mấy ngày qua chẳng phải anh toàn nghe thấy lời nói dối à? Bác sĩ nói anh sắp khỏe rồi, kỳ thực phải nói ngược lại mới đúng, cha mẹ anh nói rất tự hào vì anh, thực chất là hết sức lo lắng, lãnh đạo nói quan tâm, bọn họ có khi qua cửa còn chẳng nhớ vừa nói gì, bạn học thì thực sự quan tâm, lại tỏ ra không có chuyện gì. Ba người Vũ Vân cao hứng như thế, đều là giả vờ, các cô ấy đều rất đau lòng.” Giản Phàm chậm rãi nói, đôi mắt thâm thúy nhìn Dương Hồng Hạnh, cứ mỗi lần mở mắt ra là thấy cô, người ở bên cạnh mình nhiều nhất cũng là cô, nói chuyện với mình nhiều nhất cũng là cô. Trong cuộc sống trước kia, mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ đều tưởng tượng ra cảnh tâm tình dưới ánh trăng, triền miên trên giường, chưa bao giờ cảm thụ được sự quan tâm, thông cảm, bao dung như dòng suối tuy nhỏ nhưng cứ róc rách chảy mãi này:

Mỗi lần mình xảy ra chuyện lại là cô ấy ở bên, không ồn ào, không oanh liệt, luôn lặng thầm như thế, tình cảm ấy dù đá còn phải mòn. Dương Hồng Hạnh không trách chàng trai lúc thì tinh minh lúc ngốc nghếch này:” Nhưng em chưa bao giờ lừa anh.”

“ Anh biết, em yêu ghét luôn rất rõ ràng.” Giản Phàm vuốt ve gò má thanh lệ, vuốt mái tóc dài suôn mềm, ánh mắt quyến luyến càng thêm sâu đậm:” Thứ đáng trân trọng trên đời này thật nhiều, giờ biết đau đớn lúc mất đi là thế nào.”

“ Là nói em hay nói Trương Kiệt?” Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm trông đợi, buột miệng hỏi:

“ Không phải như nhau à?”

Dương Hồng Hạnh nói có chút ẩn ý:” Khi anh hôn mê có rất nhiều người tới thăm đấy.”

“ Anh biết, anh có giấc mơ dài, mơ thấy rất nhiều người, cả quen lẫn không quen.”

Dương Hồng Hạnh giọng chua chua:

“ Có rất nhiều nữ nhân phải không?”

“ Còn có rất nhiều nam nhân, thế giới này do nam và nữ tạo thành mà.”

“ Nhưng thế giới của anh có rất nhiều nữ nhân.”

“ Trước kia là thế.” Giản Phàm cười khổ, yếu ớt thừa nhận:

“ Vậy sau này thì sao?” Dương Hồng Hạnh không chịu bỏ qua:

“ Anh không biết, trước kia sống hồ đồ quá, sau đó lại bị vụ án kéo phăng đi, chẳng suy nghĩ tới cái khác … Anh, anh không muốn thế nữa, anh muốn mau chóng khỏe lại, muốn sống thật tốt cuộc đời cho sau này.”

Giống thủ thỉ tâm tình, giống tình ý miên man, Dương Hồng Hạnh bị ánh mắt đó thu hút, bất giác người nghiêng về phía trước, hơi thở nam nhân khẽ phả lên mặt, thật gần, chưa bao giờ tâm linh hai người gần nhau như thế ... Sẽ là nụ hôn say đắm trông đợi từ lâu sao? Rầm! Mai Vũ Vận hậm hực xô cửa xông vào, làm Dương Hồng Hạnh và Giản Phàm đều giật bắn mình, khoảng cách vừa kéo gần nhanh chóng tách ra, cũng làm Mai Vũ Vận hết hồn, tích tắc nhận ra mình làm hỏng chuyện rồi, lẩm bẩm: “ Cha con thật đúng là đến đi cũng lề mà lề mề, mẹ đi gọi đây ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận