Hắc Oa

Q6 - Chương 270: Tình định ôn nhu. (6)

Két, Trương Vân đi vào trước, sau đó là một nữ nhân khá xinh đẹp cá tính: “ Tổng giám đốc, cô ấy là Dương Hồng Hạnh, khi ở chi đội, cùng tôi trông coi chị ... Nếu chỉ tỉnh dậy muộn, e bỏ lỡ hôn lễ của cô ấy và Giản Phàm.”

Lòng lăn tăn gợn sóng, Sở Tú Nữ miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu với Dương Hồng Hạnh, sau đó nhìn thấy cái đầu thập thò, nụ cười cười rạng rỡ như tắm trong hạnh phúc, ngay cả vết xẹo không hài hòa trên mặt cũng bị lấn át. Dương Hồng Hạnh đặt một đống đồ bổ dưỡng lên tủ bên giường, Sở Tú Nữ mỗi tay nắm lấy tay một người, liên tục nói lời cám ơn, nước mắt long lanh chảy qua gò má gày. “ Còn chưa cám ơn tôi này, cô ám ơn họ làm gì, cô vừa mất tích, Trương Vân chỉ biết khóc.” Giản Phàm đứng bên giường thấy ba cô gái sắp có dấu hiệu khóc tập thể, vội vàng lên tiếng ngăn chặn:

Quả nhiên Trương Vân quay sang phản bác:” Ai khóc, ai khóc, anh khóc thì có.”

“ Cô xem, nữ nhân toàn khẩu thị tâm phi, ha ha ha, Tú Nữ, cô tỉnh rồi thì tốt quá, tôi đang định nói tôi sắp kết hôn rồi nếu không có nhân vật lớn như cô xuất hiện thì không đủ đẳng cấp, hay cô làm phù dâu cho vợ tôi nhé?” Giản Phàm ngả người chống tay lên thành giường, vẫn kiểu nói như đùa ấy:

Dương Hồng Hạnh hạnh phúc lườm Giản Phàm một cái, Trương Vân nhận ra nụ cười tổng giám đốc đôi phần miễn cưỡng, vẫn gật đầu nói lời chúc phúc. Bốn người nói chuyện chưa được mấy thì có một nhóm người tới thăm, là Hứa Nhạc Sơn cùng mấy nhân viên lâu năm, sau đó lại cả nhà Sở Hỉ Phong mang theo túi lớn tủi nhỏ, thế là hai người Giản Phàm thành thừa, cáo từ trong ánh mắt muôn vàn nuối tiếc của Sở Tú Nữ. Khép cửa lại, Trương Vân dụi mắt, là người bàng quan, e cô nhìn rõ rất, nắm tay Dương Hồng Hạnh tiễn đôi người ngọc: “ Cám ơn hai người, tổng giám đốc muốn gặp nhất là Giản Phàm, cô xem, chị ấy thấy Giản Phàm vui thế nào, từ khi tỉnh lại, tôi chưa từng thấy chị ấy cười.”

Giản Phàm vội làm rõ vấn đề: “ Trương Vân, cô có biết ăn nói không vậy, cái gì mà muốn gặp tôi, thấy tôi vui mừng ... Giờ cô ấy nằm trên giường bệnh buồn chán, thấy ai chẳng vui.”

Trương Vân ngạc nhiên nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Giản Phàm thì phì cười, Dương Hồng Hạnh cũng cười theo làm Giản Phàm thầm hô, hỏng rồi, mắc bẫy rồi, quả nhiên Trương Vân kéo tay Dương Hồng Hạnh, canh cáo: “ Cô thấy chưa, có tật giật mình, sau này trông cho kỹ vào.”

“ Hì hì, sau này có động tĩnh gì kịp thời báo cho tôi nhé, anh ấy khó tin lắm.”

Hai người lên xe, vẫy tay tạm biệt, thấy đã sắp trưa, bàn bạc về nhà ăn cơm với mẹ, xem ra chuyến đi này làm Dương Hồng Hạnh rất nhiều cảm xúc, chống tay nhìn cửa sổ nói: “ Thật đáng thương, thời xưa có câu sinh ra trong nhà đế vương chưa chắc đã là phúc, giờ không khác bao, dù dung mạo khuynh thành hay tài phú khuynh thành đều có thể khiến trời cao ghen ghét.”

“ Đừng lo, em không sợ bị ghen ghét đâu.”

Dương Hồng Hạnh thuận miệng "đương nhiên", sau đó "í" một tiếng, trừng mắt chất vấn: “ Anh có ý gì, còn chưa kết hôn đã chê em rồi à?”

“ Anh thế này làm sao dám chê em.”

“ Hừ, đừng tưởng em không nhìn ra, rõ ràng là anh có ý nghĩ không phải với Sở Tú Nữ.”

“ Em lại thế rồi đấy, anh đã bảo anh không muốn tới, em bắt anh theo, được rồi, anh thừa nhận, anh có nghĩ, em vừa ý chưa, giống như anh nhìn cô biên tập viên trên TV cũng có ý nghĩ đấy, nhưng nghĩ là một chuyện, làm là chuyện khác .... Huống hồ trong mắt anh, cô ấy sao tốt bằng em.”

“ Ừm, biết thế là được, vậy em tốt chỗ nào?”

“ Chỗ nào cũng tốt.”

“ Không được, phải nói cụ thể.”

“ Cụ thể à, dễ nuôi chứ làm sao.”

Giản Phàm cười gian, Dương Hồng Hạnh cũng cười, những lời tình tứ đã từ trong chăn đi ra cuộc sống thường ngày, tăng thêm không ít tình cảm giác hai người. Vừa đi được không lâu, Giản Phàm đột nhiên quay đầu xe đi về bệnh viện, Dương Hồng Hạnh thấy mặt y nghiêm túc như thế còn cho rằng xảy ra chuyện gì rồi, chợt nhìn thấy một cảnh trước cổng bệnh viện, cười lăn ra ghế. Phía trước có chàng trai ôm bó hoa hồng cực lớn, không phải Vương Kiên thì là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận