Hắc Oa

Q7 - Chương 031: Đêm dài khó ngủ. (1)

Ông cụ ngửa mặt lên trời hồi ức chuyện xưa, mấy người Giản Phàm không dám hỏi nhiều, kiên nhẫn chờ đợi, ông cụ đã biết bọn họ đi tìm người, lại nhiệt tình như thế, nhớ ra điều gì hữu ích, nhất định sẽ kể. “ Ông tôi còn nói vợ Hóa Lang khi đi dặn, ở đây không ai nhận ra bà ấy, dặn đừng nói với người khác ... Ông nội tôi thật thà, sau đó không nói với ai ... À, ông tôi bảo khả năng là hôm đó bà ấy đi thắp hương, trước kia mùng một ngày răm đều có người đi đi thắp hương miếu Ngọc Hoàng ...”

Tin tức vụn vặt chưa giúp ích được bao nhiêu, muốn tìm kiếm một nữ nhân cách đây nửa thế kỷ, chỉ dựa vào chừng đó chưa đủ. Núi hoang, cổ thụ, rừng già, cỏ dại, đường nhỏ quanh co, lọt vào trong mắt từng người có cảm giác khác nhau, giống như Tằng Nam tưởng tượng một nữ nhân mặc áo hoa mới, tay khoác bọc nhỏ, một mình đi trên con đường vắng tới cái miếu hoang, nép mình vào vai Giản Phàm, thì thầm: “ Nghe như chuyện ma ấy.”

“ Ha ha, đúng là giống, núi hoang, mỹ nữ, hiện thân một lần rồi biến mất, không phải bịa chứ, bao nhiêu nhóm đi tìm rồi, chẳng có tí tung tích nào, có khi là oan hồn hiện về.” Tiêu Thành Cương trịnh trọng nhìn Tằng Nam cố tình dọa: “ Chị Tằng, Trương Lão Thuyên nhìn chị mấy lần, nói không chừng nữ quỷ kia giống chị, mấy chục năm sau gọi chị tới bắt đi đấy.”

“ Á, muốn chết à?” Tằng Nam giơ chân dọa đá:

Giản Phàm thấy Tằng Nam sợ xanh mắt mèo rồi, di chuyển chú ý: “ Thành Cương, mày nói không hợp lý, năm 56 thì Lư Oa đã 26 tuổi, Giản Liệt Sơn 34, vậy thì Dẫn Nga ít cũng phải 50, làm sao còn là mỹ nữ.”

“ Chưa chắc, ví như chị Tằng, 50 tuổi chắc chắn vẫn là mỹ nữ.”

Tằng Nam cười khúc khích, lườm Giản Phàm một cái, ý tứ, nhìn đi, anh kém người ta xa, chẳng bao giờ nói một câu dễ nghe. Không nói còn đỡ, vừa trách một cái, Giản Phàm nhận ra hai người quá thân mật, giống đôi tình lữ, liền tránh khỏi vòng tay Tằng Nam. Kẹt lại ở đây rồi, ông cháu Trương Lão Thuyên ngồi ở bên đường, Tiêu Thành Cương mời thuốc lá, tán gẫu toàn chuyện xa xôi, ông cụ không nhớ ra nhiều hơn nữa, quanh đi quẩn lại chỉ có thế. Tằng Nam thấy Giản Phàm một mình đi xa ngẫm nghĩ gì đó, có chút ủ rũ ngồi xuống trò chuyện với ba người kia, giăng cái lưới lớn, tốn mấy vạn mà thu được tin tức gân gà. Một lúc sau Giản Phàm mới từ con đường núi trở về, vẻ mặt cũng vô kế khả thi, gọi:” Thành Cương, chúng ta phân công, mày đưa Tằng Nam, cụ Trưởng với Tiểu Câu về xã, mời hai người họ ăn bữa cơm, đường khó đi, lái xe cẩn thận.”

“ Còn anh thì sao?” Tằng Nam không vui đứng lên hỏi:

“ Tôi phải lên núi một chuyến, không đi tôi không yên tâm.” Giản Phàm nheo mắt nhìn lên đỉnh núi đăm chiêu:

“ Không được, tôi đi với anh.” Tằng Nam chạy tới, sợ Giản Phàm bỏ lại khoác tay y nói dứt khoát:

Tiêu Thành Cương cười khùng khục, hai ông cháu Trương gia cũng giơ tay ra hiệu với nhau, tám thành coi họ là một đôi rồi. Giản Phàm hết lời khuyên nhủ: “ Con đường này mấy chục năm không ai đi qua, dẫn cô theo tôi còn phải chú ý chăm sóc cô, còn làm gì được nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận