Hắc Oa

Q4 - Chương 184: Phong hồi lộ chuyển. (5)

“ Cậu, đứng lên ... “ Cái bộ dạng vô tư thoải mái ấy của Giản Phàm khiến Ngũ Thần Quang hơi tức giận, tâm lý của con người thật lạ, chính ông ta mới là người để bụng, lúc này nếu Giản Phàm cùng bất mãn chửi lãnh đạo vài câu, có khi ông ta dễ chịu hơn:” Lại đây, có câu này tôi phải nói rõ với cậu, quyết định này của cục nằm ngoài dự liệu của tôi, có điều cậu gây ra rắc rối quá lớn, tôi không thể tranh một vị trí tổ chuyên án cho cậu, các cậu làm chuyện này khiến tôi không mở miệng được. Bất kể là không sao hay giả vờ không sao, công tác vẫn phải làm cho tốt, không được mất cân bằng tâm lý, tổ chức đã thông qua cân nhắc cẩn thận, nếu có cơ hội, cậu vẫn có thể về tổ chuyên án.”

Với người mấy chục năm trong nghề, nói những lời đường hoàng thế này chỉ có một cách giải thích là trái lương tâm mà thôi, Giản Phàm nghe ông ta gõ bàn nói nửa ngày trời mới lên tiếng:” Chi đội trưởng, sao tôi nghe như chú mới là người mất cân bằng tâm lý, à không, chú vẫn thấy bất mãn sao?”

“ Cái gì?” Ngũ Thần Quang vỗ bàn đánh sầm một cái:

“ Còn phải nói nữa sao, manh mối trọng đại đã xuất hiện, không giống như chú dự liệu, tổ chuyên án thành lập, không phải như ý muốn của chú, nghi phạm lộ diện, không phải người chú nhắm vào. Chi đội trưởng, ngay cả kế hoạch muốn tôi làm người hai mặt cũng hỏng, nên thất vọng là chú mới đúng.” Giản Phàm bị Ngũ Thần Quang vỗ bàn giáo huấn một hồi khó chịu phản ứng, suy nghĩ này cũng chất chứa trong lòng đã lâu, càng dồn nén thì khi bùng phát càng dữ dội, chẳng lựa lời, thẳng thừng nói:” Giờ đình chỉ tôi càng mừng, chẳng sao cả, khỏi phải làm tốt thí cho chú. Chú đối xử với tôi công bằng không thì tự chú biết, ngay từ đầu tôi yêu cầu đường đường chính chính lập án điều tra, chú bày ra cái tổ như trò cười ấy, thế nên giờ cục mới có sơ hở mà nhảy vào.”

“ Cậu, cậu ...” Ngũ Thần Quang đứng phắt dậy, tay run run chỉ mặt Giản Phàm, mặt đỏ gay nói không ra lời:” Cút, cút về đại đội một, đình chỉ kiểm tra.”

“ Vâng.” Giản Phàm kính lễ, đi ra cửa mới nhớ ra cái gì quay đầu lại hỏi:” Báo cáo chi đội trưởng, trong thời gian đình chỉ có cần đi làm không?”

Ngũ Thần Quang sôi máu rống lớn:” Cậu còn mong được đi làm à? Khỏi cần.”

“ Không phải đi làm! Tôi biết rồi, cám ơn chi đội trưởng.” Giản Phàm cười toét cả miệng, hớn hở đóng cửa rồi chạy đi như thỏ con vui vẻ, vừa đóng cửa thì nghe đắng sau nghe tiếng "rầm", không biết lãnh đạo nổi điên đập cái gì rồi:

Che miệng giấu nụ cười, nhưng đuôi mắt cong vút lên niềm vui lan tỏa cả mặt không che dấu được nữa. Giản Phàm chân nhẹ bẫng cười trộm chạy khỏi tầng năm, có câu không phải cá sao biết niềm vui của cá, chính là miêu tả Giản Phàm vào lúc này, y chấp nhận bản thân rồi, mình khác người, chẳng cần nỗ lực sống giống số đông nữa. Lần này thực sự nhẹ nhõm rồi, cứ luôn bị người ta dùng làm quân cờ, giờ đình chỉ, thế là giải thoát hết, thôi việc còn chẳng sợ nói gì cái thứ đình chỉ vớ vẩn. Hoặc có thể nói đám se sẻ đó sao hiểu nổi chí lớn của đại bàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận