Hắc Oa

A7 - Chương 087: Hồng Môn Yến. (4)

Tạm bỏ qua cuộc sống trong tù uy phong của Thương Đại Nha, lại nói Quách Nguyên đợi cho cảnh sát lần lượt dẫn từng người đi, bản thân tụt lại cuối cùng, đến khi hành lang không còn ai nữa, khẽ gõ cửa phòng bên, cửa hé mở, một cánh tay tóm lấy kéo tọt hắn vào trong. Là Giản Phàm, nhìn giường có hơi lộn xộn, chắc nấp ở đây lâu rồi, Quách Nguyên trừng mắt lên như nhìn nghi phạm. Giản Phàm sờ má hắn, chẳng có tí đàng hoàng nào: “ Này, đội trưởng Quách, cười cái đi, tôi cho anh kinh phí, nghi phạm, tìm cả cho anh kẻ đứng sau, anh chờ thăng chức đi chứ, sao mặt khó coi thế?”

“ Bánh quá lớn, đội bốn quá nhỏ, chúng tôi tiêu hóa sao được, cậu gây rắc rối cho tôi thì có.” Quách Nguyên gạt tay Giản Phàm ra:

“Được lợi còn ra vẻ, loại người gì thế không biết.” Giản Phàm bĩu môi:

“ Thế cậu thì là loại gì?” Quách Nguyên kéo Giản Phàm ra khỏi phòng, vừa đi vừa mắng: “ Cái đồ vương bát đản, tôi cứ nói sao Thương Đại Nha đột nhiên lại thông minh như thế, khiến chúng tôi chạy vòng vòng, té ra có tên quân sư đầu chó ở phía sau giở trò. Giờ chuyện ầm ĩ lắm biết không hả, bí thư Ngũ đang tọa trấn đại đội bốn kìa, đi, bí thư Ngũ bảo tôi đưa cậu về làm rõ tình hình.”

Giản Phàm kháng cự: “ Ê ê, tôi làm gì, tôi chỉ khuyên nghi phạm ra đầu thú thôi mà.”

Quách Nguyên trợn mắt:” Chột dạ rồi chứ gì, về cho cậu biết thủ đoạn.”

“ Dọa ai đấy?” Giản Phàm bực mình gạt tay hắn: “ Có muốn tôi dọa lại quân của anh sợ són đái ra không? Năm xưa vào ban đốc sát tôi còn chả sợ.”

“ Tự hào quá nhỉ ... Hừ, phải rồi, làm sao cậu khuyên được Thương Đại Nha ra đầu thú thế? Tên đó ngoan cố lắm, vậy mà hôm nay lại phối hợp.”

“ À, tôi dùng sức hút nhân cách cảm hóa đấy.”

Quách Nguyên nhổ phỉ: “ Tiện cách thì có, tôi hoài nghi vụ đập xe hôm qua cậu có tham dự, cái trò đó cậu thích nhất.”

“ Vớ vẩn, tôi ở bên cạnh nhìn thôi, nói trước, lúc đó trời tối đen như mực, tôi chẳng nhìn thấy ai.”

Quách Nguyên dở khóc dở cười, biết tên này rất thích đứng sau lưng giở trò xấu xa, chiến hữu ngày xưa giờ thành ra thế này, tức giận co chân đá, Giản Phàm né một cách nhẹ nhàng còn cười khinh bỉ, Quách Nguyên bực bội quay người bỏ đi. “ Đội trưởng Quách, anh tức cái gì, có phải là đập xe của anh đâu, huống hồ có công ty bảo hiểm bồi thường, liên quan chó gì tới anh chứ?” Giản Phàm cười khì khì kéo Quách Nguyên lên xe mình:

Bao nhiêu việc nghiêm trọng như thế, nói tên này là đồng lõa phạm tội đều không quá, vậy mà tên này không coi ra gì, Quách Nguyên hết nói:” Cậu lại hủy một cảnh sát rồi, còn là phân cục trưởng.”

“ Là hắn tự hủy mình, tôi giúp loại bỏ một tên cảnh sát biến chất làm trong sạch đội ngũ, anh thu mấy giọt nước mắt đồng tình không đúng chỗ lại đi.” Giản Phàm lái xe bĩu môi nói một câu làm Quách Nguyên im luôn:

Xe về đại đội bốn, hai người ôn chuyện cũ thì ít tranh luận thì nhiều, e rằng thân phận khác biệt, ngăn cách ngày càng lớn, sắp tới nơi thì không ai buồn nói nữa. Đi qua cổng, cái đại đội được coi là nơi đi đày này, hôm nay rất náo nhiệt, Audi, Mitsubishi, Huyndai đỗ đầy sân, tràn cả ra cổng. Quách Nguyên xuống xe đi trước, Giản Phàm xuống sau thấy Tằng Nam và Đường Đại Đầu ở cửa, đi nhanh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận