Hắc Oa

Q6 - Chương 037: Ném đá dò nông sâu. (2)

Vừa bế con Đường Đại Đầu không biết mắng Giản Phàm lần thứ bao nhiêu rồi, mắng y không trượng nghĩa muốn làm một mình, mắng y không coi mình là bạn, mở quán lâu như thế mà không nói. Một số lời Phi Phi tán đồng, nhưng đối với đám bạn của Đường Đại Đầu thì cô không tán đồng, phản đối hắn dính vào thị phi, chỉ có một ngoại lệ là Giản Phàm. Chàng trai đó không cần nói, khi hoạn nạn mới biết ai là bạn thực sự, mà người bạn như thế, một là đủ. Từ xa xa nhìn thấy một kiến trúc hai tầng màu trắng, nổi bật lên giữa những ngồi nhà một tầng lụp xụp hoặc bãi đất trống mọc đầy cỏ dại, lác đác vài ruộng rau, khung cảnh hết sức thanh bình, xe dừng lại, thấy tấm biển "Xưởng chế biến Thực Thượng Khoái Xan ", đúng rồi, là nơi này. Chân không tiện, Đường Đại Đầu chống nạng xuống xe vẫn không đưa con cho Phi Phi, dẫn con trai đi qua đoạn đường ngắn trải xi măng, dùng nạng inox đập cửa, phát hiện cửa khép hờ đi vào gọi: “ Có ai còn thở ra trả lời đi.”

“ Ai đấy?” Tầng hai có cái đầu thò ra, là Hải Quân nhìn hai cha con đặc sắc kia liền bật cười, nhỏ đầu to bụ bẫm, lớn đầu càng to chân què chống nạng, như hai cải củ vừa nhỏ trong ruộng ra:

“ Cười cái b ...”

Đường Đại Đầu vừa lộ vẻ hung dữ là Hải Quân sợ hãi rụt đầu lại, đoán chừng rất ghét ánh mắt trêu chọc người tàn tật, đang định chửi một trận thì Phi Phi ở sau khẽ đẩy một cái, làm nuốt lại, dù sao đây là địa bàn của anh em mình. “ A, anh Đường, chị Phi Phi.”

“ Tiểu Hắc Đản, lại đây.”

Hắc Đản thò đầu ra reo lên, cái tên Lý Chí Quang thì đoán chừng Đường Đại Đầu chưa chắc đã nhớ, nhưng cái thằng đen xì xì như hòn than này muốn quên cũng khó. Thời ở Thịnh Đường kiếm ăn, Đường Đại Đầu đối xử với các anh em rất tốt, rất nghĩa khí. Hắc Đản hớn hở chạy ra trò chuyện một phen mới biết là tới tìm Giản Phàm, dẫn ba người vào bếp ngồi, nói Giản Phàm đi tới Đại Doanh Bàn mở quán. Trong bếp chỉ có Đại Hòe và Hắc Đản đang thu dọn chén bát, đến chiều là công việc kết thúc rồi, có điều Đường Đại Đầu kinh ngạc ở mấy cái nồi lớn có thể luộc nguyên cả con trâu, chưa bao giờ thấy cái nồi lớn như thế, tặc lưỡi: “ Nồi lớn thật, đúng là nơi thích hợp làm bánh bao nhân thịt người, ha ha ha.”

Cười hào sảng, hít sâu một hơi mùi thức ăn hấp dẫn, bên cạnh có cái nồi đun sườn đang sôi sùng sục, biết chỗ Giản Phàm là không thiếu món ngon. Đường Đại Đầu công phu không đùa đâu, hai ngón tay nhón một miếng sườn ăn thử, vừa cắn một cái nhổ ra: “ Mẹ nó, phì phì, chẳng ngon gì cả.”

“ Anh Đường, mới nấu, còn chưa chín, lửa nhỏ đun mười mấy tiếng nữa cơ.” Hắc Đản bật cười nhắc:

“ Không nói sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận