Hắc Oa

Q5 - Chương 020: Lại thêm câu đố mới. (3)

Trương Kiệt bất tri bất giác cắn ngón tay, cổ dài ra nhìn cho kỹ, người anh em này luôn rất trực tiếp, tuyệt đối không che dấu cảm xúc. Từ đại đội một tới, Tiêu Thành Cương càng trực tiếp hơn, con ngươi muốn lòi ra ngoài, bình luận thẳng thừng:” Chẹp, trông dâm đãng quá.”

Mấy người phì cười, Quách Nguyên bực mình đính chính:” Là gợi cảm, có biết dùng từ không vậy?”

“ Tiêu Thành Cương, cậu đừng có khoe cái văn hóa thấp của cậu ra được không? Không có từ nào hơn à, đây là mỹ nữ vạn người mê.” Trương Kiệt phản bác:

“ Tôi có nói là không đẹp đâu, tôi nói là nhìn một cái cảm giác dâm đãng, ý là nói tôi nhìn muốn mà muốn dâm đãng rồi , ha ha ha ..” Tiêu Thành Cương học được Giản Phàm cách bóp méo câu chữ rồi:

Ba tên dâm nhân cười ha hả, bị đề tài này làm quên mất đang nói chuyện gì, Hồ Lệ Quân thở dài bất lực, tố chất quá kém. Cô liếc nhìn Giản Phàm, ánh mắt y chỉ thoáng qua chút ngạc nhiên, tuy nhìn chăm chú, nhưng đó là đôi mắt trầm tư nghi hoặc. Thầm lấy làm lạ, Hồ Lệ Quân chưa nói thì Trương Kiệt đã phát hiện:” Phó tổ trưởng Giản, làm sao lại trở nên thâm trầm như thế, cậu thích bình phẩm mỹ nữ lắm à, sao hôm nay lại không nói gì?”

“ Hừ, ba tên ngốc, có biết mỹ nữ này đã bao tuổi rồi không?” Giản Phàm không thèm chấp lời phỉ báng đó:

“ Nụ cười trông giống mười bảy mười tám, kiểu kiểu thế ...” Trương Kiệt nói trước, hiển nhiên quá thổi phồng:

“ Nhưng mà vóc người này dứt khoát phải hai bảy hai tám, đám tiểu cô nương sao có nổi đường cong mê hoặc này.” Tiêu Thành Cương khẳng định chắc nịch:

Giản Phàm gãi đầu tương một câu:” Cộng cả hai vào là đúng tuổi của người ta rồi đấy, tự gập ngón tay tính thử đi.”

“ Hả, không thể nào!” Cả ba người Quách Nguyên đều không tin, lần nữa nhìn màn hình, quay sang dè bỉu:” Mắt mũi kiểu gì đấy, tối đa trên 30 một chút thôi.”

Hồ Lệ Quân không nhịn được cười, chỗ nào có Giản Phàm chỗ đó có ồn ào:” Các cậu thua Giản Phàm hết rồi, chuẩn xác mà nói là 48 tuổi đấy.”

“ Oa.” Trừ Giản Phàm ra thì ba người kia kêu lên kinh hãi, Quách Nguyên tặc lưỡi ra vẻ sành đời:” Thật ra không cần ngạc nhiên, tuổi tác nữ nhân khó tin hơn giá nhà, như mấy nữ minh tinh Hong Kong, Triệu gì Chi, 60 mà nhìn ảnh chưa tới 30, cứ như yêu tinh, lại còn mấy cô trên 30 rồi mà đóng nữ sinh, chuyên lừa gạt thiếu nam vị thành niên.”

“ Lạc đề quá rồi đấy.” Hồ Lệ Quân vỗ vỗ bàn ra hiệu cho đám người kia im lặng, hỏi Giản Phàm:” Cậu biết nữ nhân này à?”

“ Biết chứ, vợ cũ của Lý Uy, Đường Thụ Thanh, tuy cô ta không nằm trong danh sách nghi phạm, nhưng tôi từng có lần nhìn thấy rồi, tôi nhớ người chuẩn lắm. “ Giản Phàm mặt bình thường, nhưng trong lòng đang nổi sóng, về lý luận thì Lý Uy đứng ở phía đối lập với anh em Tề Viên Dân, không thể là ông ta được. Nhưng bây giờ Đường Thụ Thanh nhảy ra rồi, làm y rất bất ngờ, trong đầu thoáng cái nhớ tới lời Thời Kề Hồng, nói Đường Thụ Thanh và Dương Công Uy là đôi gian phu dâm phụ, huống hồ Bạch Mao cũng nói Dương Công Uy xuất hiện cùng một mỹ nhân, khi đó không khỏi liên hệ ngay cô ta, giờ càng chắc chắn hơn:

Vẫn là chỉ về phía Dương Công Uy, mà kể cả không phải người lộ bí mật thì ông ta cũng rất có vấn đề, nhưng loại nghi ngờ này không dám nói, ảnh là từng thấy ở nhà Đường Đại Đầu càng không dám nói. Trong lòng nổi lên dấu hỏi lớn, rốt cuộc quan hệ mấy người này là gì? Đường Thụ Thanh có vẻ như đang giúp đỡ đám Tề Viên Dân, Lý Uy thì ngược lại, trong khi cùng là đối tác làm ăn. “ Này người anh em, biết thì nói sớm đi, để bọn tôi nhìn một bà dì chảy nước dãi, người ta mà biết cười cho.” Trương Kiệt và Tiêu Thanh Cương khoác vai nhau ngồi xuống ghế sô pha, xem ra cùng tâm đắc nên nhìn nhau cười ha hả:

“ Được rồi, được rồi.” Hồ Lệ Quân lại lần nữa phải vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, giải thích:” Đây chính là đóa hoa của Phân cục Tấn Nguyên năm xưa, xinh đẹp nổi tiếng gần xa, người lớn tuổi một chút đều biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận