Hắc Oa

Q6 - Chương 025: Tri kỷ lại chẳng phải hồng nhan. (3)

“ Không phải, tôi sợ anh làm gì người ta ấy, sau đó vào trong, anh rể anh chuồn rồi, tôi không phải cảnh sát nữa, không ai cứu được anh đâu.” Giản Phàm không biết Đường Đại Đầu lên cơn thần kinh gì mà muốn quay về, kỳ thực với nghi phạm còn chưa làm rõ hết tội như Đường Đại Đầu, tốt nhất là thay thân phận ẩn cư, dù sao Trung Quốc bao la như vậy, làm chuyện này dễ lắm:

Đường Đại Đầu đưa tay ôm mẹ con Phi Phi: “ Có họ rồi, cậu nói tôi còn như trước được nữa không, huống hồ bán tàn phế như tôi, chết cũng chết không chỉ một lần nữa, chẳng lẽ không biết nặng nhẹ.”

Nhìn Đường Đại Đầu vẫn vẻ mặt hung dữ, nhưng có thêm hiền từ của người cha, Giản Phàm mỉm cười, trước kia không cố kỵ gì vì không vướng bận, giờ vợ đẹp con thơ, dù có là hung thần cũng có một phần nhu tình, nâng chén lên: “ Mỗi người một chí, không miễn cưỡng được, thiện ác trong tâm, cả Tề Thụ Dân, Đồng Cô Sơn cũng không phải hoàn toàn là sai, huống hồ anh Đường ... Có gì cần giúp anh cứ nói, nhưng đừng kéo tôi xuống nước.”

“ À, cậu nói đúng rồi, tìm cậu giúp đỡ thật đấy.”

“ Anh đúng là chả học được khách khí, ha ha ha, có điều tôi là đầu bếp, chặt rau chém thịt còn được, chứ chém người là chịu.” Giản Phàm cười đùa:

“ Ha ha ha, anh em mà, khách khí làm gì, tôi kết hôn sinh con mang Phi Phi về quê xây nhà, vẫn dư hơn 300 vạn, nhà ở Đại Nguyên bị giải tỏa, bồi thường được hai gian phòng, giờ là phú ông rồi, tôi muốn đưa số tiền này cho cậu.” Đường Đại Đầu nói hết sức nghiêm túc:

Giản Phàm trố mắt, nhưng cũng hiểu văn hóa tên này quá thấp, thường lời diễn đạt không hết ý, cho nên nhìn Phi Phi. Phi Phi lườm Đường Đại Đầu trách móc: “ Giản Phàm, đừng hiểu lầm, ý anh ấy là, muốn cùng cậu làm gì đó, dù sao thì miệng ăn núi lở mà.”

“ Hai người lắm tiền như thế mà lo không biết làm gì?” Giản Phàm ngạc nhiên:

Phi Phi thành thật nói: “ Anh ấy ngoài đi thu nợ thì còn biết làm gì?“

“ Ồ, tôi quên, đúng là thế thật, ha ha ha.”

“ Đừng có cười, cậu nói xem tôi nên làm cái gì?” Đường Đại Đầu hỏi:

Giản Phàm nghĩ một lúc cũng kẹt, kiếm tiền là một học vấn, dùng tiền sinh tiền càng là học vấn, y tuy thông minh hơn người thật, học vấn chẳng ra sao, thời đại này không có kiến thức làm ăn đường hoàng không dễ: “ Anh Đường, ổn thỏa là hơn, tôi cũng không giỏi kinh doanh, chúng ta cùng lớ ngớ nhảy vào, chẳng may mà lỗ, tiền dưỡng lão cũng chẳng còn, anh đừng đề cao tôi quá.”

“ Mở quán ăn thì sao, cậu làm tôi ăn, tôi làm ông chủ, cậu làm đầu bếp, Phi Phi thu tiền, lại gọi thêm đám anh em cũ tới trông coi, có phải vui vẻ không? Hay là cậu làm ông chủ, dù sao tôi cũng không hiểu.” Đường Đại Đầu chân thành nói, thực ra hắn nuối tiếc cuộc sống anh em tụ tập hồi xưa:

Giản Phàm thầm cảm kích, xem chừng mục đích chính của vợ chồng Đường Đại Đầu là đây, muốn báo ơn, nhưng ném ra toàn bộ gia sản như thế, y sao dám nhận, tiền này tuy không chính đáng, nhưng cũng là dùng mạng đổi lấy. “ Cám ơn anh, nhưng tôi không dám nhận đâu, ông bà tôi nói đúng, bình an là phúc, hai người tới được với nhau chẳng dễ dàng gì, đã vượt qua khổ nạn rồi, nên nghĩ cho mình nhiều hơn, kiếm tiền quá nhiều cũng đâu phải tốt. Như chị họ anh, như Lý Uy, kết cục thế nào, tôi dám nói, nếu cho hai người họ cơ hội, họ thà mong được như anh chị bây giờ, đừng không tin ... Tôi đích thân thẩm vấn Tề Thụ Dân, nếu cho hắn cơ hội làm lại, hắn sẽ không chọn con đường không lối về này ... Con người sống đâu được bao năm, sống yên lòng, sống biết thỏa mãn, sống thống khoái là được.”

“ Vậy cậu sống có thống khoái không?” Đường Đại Đầu nhổ phì một cái, chỉ mặt giáo dục: “ Tôi gặp Hắc Đản rồi, nó kể cậu một ngày làm việc mười mấy tiếng, bị người ta sai bảo như lừa, mẹ nó, thế là thống khoái à? Còn bị người ta chửi mắng suốt ngày, thế là thống khoái à? Sắp 30 rồi, bên cạnh không có nổi một nữ nhân, đó là kiểu thống khoái chó gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận