Hắc Oa

Q6 - Chương 229: Có họa sao chẳng chạy. (2)

“ Ông còn biết đây là công ty của Sở gia à, người ta muốn bán thì bán, liên quan gì tới ông?” Viên Kỷ Bình căn bản không coi người làm công ăn lương này vào đâu:

“Anh ...” Hứa Nhạc Sơn cùng đám đầu bếp và vài vị trung tầng đều trừng mắt bước lên một bước, không bị hắn dọa, mất việc tới nơi rồi còn sợ cái gì mà dọa:

“ Này này, đừng có mà gây chuyện, bất kể ai gọi các người tới cũng vô ích thôi, trừng mắt cái gì, Hứa Nhạc Sơn, ông tưởng tôi không biết ai xúi bẩy các người à? Gọi Giản Phàm tới đây, bảo y dẫn cả đám cảnh sát tới đây, xem y làm được gì?” Viên Kỷ Binh khinh bỉ nói, chuyện này có vị hoa hiều kia chống lưng rồi, lãnh đạo tỉnh còn phải nhường đường, một thằng cảnh sát đã nghỉ là cái thá gì:

“ Không phải Giản Phàm, mà là tôi bảo họ tới đấy. “ Một giọng nữ sắc lạnh bất ngờ vang lên, tới từ phía sau. Viên Kỷ Bình quay ngoắt lại, chỉ thấy Phó Vũ Hà thường ngày lúc nào cũng thỏ thẻ lấy lòng mình, hôm nay mặt phủ sương giá. “ Bán toàn bộ công tay thế nào cũng phải có phương án bố trí với nhân viên trên 5 năm, căn cứ luật công ty, xí nghiệp có nghĩa vụ nộp bảo hiểm dưỡng lão cho những nhân viên tại chức, phó tổng tôi đây chẳng sao, bị người ta vứt bỏ đã đành, chẳng thể đập vỡ bát cơm cả mọi người mà không nói câu nào chứ?” Phó Vũ Hà lý lẽ đường hoàng:

“ Cái gì, cô nói gì vậy hả? “ Viên Kỳ Bình quát, không hiểu vì sao tới lúc quan trọng, nữ nhân lại giờ trò, cuống cà lên:

Lý Uyển Nhu cũng ngạc nhiên: “ Chuyện gì thế, Vũ Hà, chẳng phải chúng bàn với nhau rồi sao?”

“ Thế à, có phải là bàn bạc trên giường ở tiểu khu An Cư đêm qua không?” Phó Vũ Hà giọng cực kỳ chói tai:

Lý Uyển Như thoáng cái tái mặt, Viên Kỷ Bình hùng hùng hổ hổ: “ Cô, cô dám theo dõi tôi?”

“ Tôi thèm theo dõi à, hai kẻ vô liêm sỉ ...” Phó Vũ Hà càng điên hơn, dồn nén nãy giờ rồi, nên thoáng cái bùng nổ, lấy xấp ảnh ra ném thẳng mặt Lý Uyển Như: “ ... Cô tưởng tôi không biết gì sao, cái đồ lăng loàn đĩ thõa, cái loại ai cũng có thể làm chồng, mặt dày mày dạn ngồi đó à?”

“ Cô, cô ...” Lý Uyển Như nhìn đống ảnh, tức thì toàn thăng lạnh băng, má lại nóng như lửa đốt:

“ Nếu không phải năm xưa tôi tuyển cô vào công ty, cô có ngày hôm nay không ... Cô làm tổng giám đốc tức chết, lại hại con gái ông ấy, chiếm đoạt gia sản của cô ấy, cô có phải là người không? Đồ gian phu dâm phụ, các người sẽ không được chết tử tế đâu ....” Phó Vũ Hà vừa nói vừa xông vào Lý Uyển Như túm lấy tóc, cáo mặt, chửi bới gào thét điên dại:

Không kịp phòng bị, khuôn mặt trắng trẻo của Lý Uyển Như tức thì có vài vết vào, búi tóc cầu kỳ bị giật xõa tung ra, làm sao là đối thủ của người điên, chỉ biết che chắn la hét: “ Cứu tôi với, bảo an, bảo an ...”

Hai bảo an bị đám đông chặn cửa không chen vào được, chỉ trong tích tắc mà biến thành thế này, cả đám cổ đông chết điếng, nhìn đống ảnh tung tóe trên bàn, thoáng cái ảnh truyền tay nhau, xì xầm, chuyện này ai mà muốn dính vào? Viên Kỷ Bình hoảng rồi, lao tới cắn răng chịu mấy đòn kéo hai nữ nhân ra, Lý Uyển Như tóc tai bù xù, mặt cáo xước xát, áo xộc xệch giật mấy cái cúc, lộ cả áo lót, chưa hết bàng hoàng, còn Phó Vũ Hà bị Viên Kỷ Bình ra sức giữ lấy chưa nguôi, đá vèo giày cao gót đi, thế nào bay về phía luật sư Cảnh, ông ta rối rít né tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận