Hắc Oa

Q5 - Chương 179: Đại náo thiên cung! (13)

Người bên ngoài hình như truyền sự khẩn trương vào trong phòng, nhìn kỹ thì tuổi chừng 30, khuôn mặt điển trai trắng trẻo giờ sợ tới biến dạng, cơ mặt co giật, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn một cái cúi đầu xuống. Giản Phàm nhếch mép, loại này ngoài chơi đùa nữ nhân thì chẳng có gan lơn hơn được, đánh mắt với Tần Thục Vân, ý nói, em bảo loại này hơn anh đấy à? Tần Thục Vân đỏ mặt, nghĩ lại lúc mình từng bị loại này làm động lòng, thẹn quá hóa giận đập bàn: “ Thiệu Kiến Bình, 4800 vạn đâu?”

“ Tôi ...” Thiệu Kiến Bình sợ tới nhũn người, nhận ra tên bắn súng khi nãy thong thả ngồi xuống càng không nói nổi thành lời:

“ Nhìn rõ tình thế đi, giờ cảnh sát đang bảo vệ anh đấy, anh lấy của đơn vị bao nhiêu tiền như vậy, trở về họ ăn sống nuốt tươi anh. Nói, tiền đâu?” Tần Thục Vân cũng hiểu Giản Phàm lần này nghe mình khích bác gây họa lớn rồi, cần phải lấy được khẩu cung trong thời gian sớm nhất nếu không thì Giản Phàm nguy mất:

“ Tôi, tôi, tôi không lấy, tôi tôi tôi …” Thiệu Kiến Bình khẩn trương tới độ môi run bần bật, nói không ra:

Giản Phàm vỗ vỗ vai Tần Thục Vân, thằng này sợ són đái rồi, dọa dẫm là không cần thiết nữa, hắn mà sợ quá độ còn nói được gì, giọng mềm mỏng hơn: “ Tiền giờ trong tay ai?”

“ Trong tay giám đốc Vương.” Thiệu Kiến Bình nuốt nước bọt mấy lần mới nói ra được một câu trọn vẹn:

“ Giám đốc Vương nào?”

“ Vương Vi Dân.”

Chỉ vài câu hỏi đã xong việc, Giản Phàm thầm giơ ngón cái với Tần Thục Vân, biết xoáy đúng trọng điểm, cô gái này rất nhạy bén, quả nhiên khó có trùng hợp ngẫu nhiên được, phải dính líu tới tài khoản bị đóng băng, hai tên này dính líu tới nhau: “ Đừng khẩn trương, thế là được, tiền không ở trong tay anh thì có gì mà phải sợ. Nói tôi nghe xem nào, anh làm thế nào?”

Đám sống an nhàn sung sướng này cơ bản không đối diện nổi với sóng gió, huống hồ là cảnh kinh tâm động phách trước cửa ngân hàng đã làm hắn sợ vỡ mật, có bao nhiêu khai bấy nhiêu. Đâu đuôi kỳ thực đơn giản, giới doanh nhân có mỹ danh "thần tài" là nói về Lý Uy, còn thần tài của giới ngân hàng là người khác. Đối với các lãnh đạo chi nhánh lớn nhỏ của ngân hàng, chuyện đau đầu nhất là nhiệm vụ kinh doanh mà tổng bộ đưa ra, các ngân hàng cạnh tranh ngày càng kịch liệt, áp lực nhiệm vụ ngày càng lớn, ép bọn họ không thể không giở hết thủ đoạn hoàn cảnh chỉ tiêu cấp trên giao cho, nhằm giữ lại lương bổng và phúc lợi cao. Thế nhưng dù huy động hết thân bằng cố hữu của nhân viên thì chút tiền trong tay họ so với nhiệm vụ cứng tổng bộ giao chỉ là hạt muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề, người thông minh ai cũng nhìn ra, không kéo được ông chủ của các công ty, xí nghiệp lớn gửi tiền vào chi nhánh thì nhiệm vụ khó hoàn thành. Tục ngữ nói anh hùng ứng vận mà sinh, kiêu hùng ứng nạn mà sinh, dưới tình thế khẩn cấp ấy đã sinh ra một vị kỳ nhân: Vương Vi Dân. Theo lời khai của Thiệu Kiến Bình, những đầu não của các chi nhánh cũng có một vòng tròn riêng, đồn đại nhau chỉ cần bắt được quan hệ với Vương Vi Dân, hắn tùy tiện cho vay mấy nghìn vạn thậm chí cả trăm triệu cũng dễ như trở lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận