Hắc Oa

Chương 172: Nhất tiếu tương phùng (2)

"Này này, đeo cái danh phó tổ trưởng mà đã làm thấy gớm, để anh làm đội trưởng, anh không cho chúng tôi sống nữa chứ gì?"
Rồi, rắn mềm không được, Lương Vũ Vân dùng sở trường chua ngoa đanh đá:
Dương Hồng Hạnh cũng đang khó chịu, đổ thêm dầu vào lửa:
"Ai miêu tả, anh chịu trách nhiệm, anh không xin lỗi cũng chẳng chạy nổi đâu."
"Có đi xin lỗi không?"
"Không đi anh không xong với bọn em đâu."
Hai nữ cảnh sát đuối lý dùng chiêu cưỡng chế, một trái một phải, mỗi người một câu, một đẩy, một chỉ múi mắng mỏ, cứ như định ăn tươi nuốt sống Giản Phàm. Đang huyên náo thì cửa phòng thẩm vấn mở ra, Hồ Lệ Quân đứng ở ngoài đóng cửa lại, hai cô gái im re luôn, Hồ Lệ Quân có vẻ không hài lòng nhìn Lương Vũ Vân:
"Vũ Vân, cái tính của cô phải sửa, hỏi chuyện thôi mà thành cãi nhau với người ta, cô giỏi thật đấy. Cả hai cô, về tham dự so sánh ảnh đi, không cần tham gia tra hỏi nữa."
"Vâng."
Hai người kính lễ, không dám ý kiến gì, cúi đầu líu ríu như gà con đi mất:
Giản Phàm vỡ lẽ, hai cô gái này quen thói tiểu thư rồi, cãi nhau với người ta, ai ngờ đụng đầu vào đá, nên mới kéo mình ra. Hồ Lệ Quân mặt lộ vẻ khó xử, nghĩ một lúc nói:
"Tiểu Phàm, cậu giúp một chút được không? Tương Địch Giai là phóng viên Nhật báo Đại Nguyên, đúng là chúng tôi công tác mắc sai lầm, Vũ Vân lần đầu tra hỏi, nói chuyện khó nghe ... Thế nào?"
Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân mặt mày mệt mỏi, mắt có vết thâm quầng, không đành lòng, bây giờ biết rồi, uy danh của con hổ đội trọng án không ngoa, làm cái gì cũng liều mạng, trừ ngày đầu tiên về nhà thì ở lại luôn đại đội một, đã hai ngày chưa ngủ. So với thái độ làm việc của người ta, mình đúng là đáng hổ thẹn, uyển chuyển nhỏ nhẹ hỏi như thế, y chẳng suy nghĩ gì đáp luôn:
"Vâng."
"Đi đi, nghe Vũ Vân nói hai người quen nhau, vậy càng tốt khách khí chút. " Hồ Lệ Quân vỗ vai Giản Phàm rồi đi trước một bước:
Đứng trước cửa phòng thẩm vấn, Giản Phàm nhắm mắt định thần, lau mặt mấy lần, muốn cười một chút, nhưng trừ cơ mặt co giật thì không ích gì, thở dài mở cửa ra đi vào, đóng lại .. Tương Địch Giai mặt chỉ thoáng chút ngạc nhiên, sau đó chưa hết giận hừ một cái quay mặt đi, không thèm nhìn mặt Giản Phàm. Giản Phàm kéo ghế ngồi xuống đối diện, quan hệ giữa hai người vốn phức tạp, bây giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, càng thêm lúng túng:
"Chị Tương, vẫn còn giận sao?"
"Tôi chẳng buồn giận."
"Chị xem, bọn họ cũng đã xin lỗi rồi."
"Xin lỗi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận