Hắc Oa

Chương 189: Thương tâm nào hơn tình nhân tiễn (3)

Quả nhiên không lâu sau, chi đội trưởng, Lục Kiên Định và hai người của ban đốc sát lái xe tới, Tần Cao Phong đã đứng đợi ở thềm, nhìn đồng nghiệp đội mũ trắng chế nhạo:
"Nhanh đấy, người mình đối phó với người mình bao giờ cũng nhanh hơn đi bắt tội phạm, vị lãnh đạo nào đánh tiếng vậy?"
Hai vị đốc sát mặt thiếu tự nhiên, bọn họ tan ca rồi mới nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, không thể không đi. Chi đội trưởng vội kéo Tần Cao Phong sang bên:
"Đừng nói nhiều, làm rõ sự việc hẵng hay."
"Lai lịch thế nào?"
Tần Cao Phong hỏi:
"Vu Dược Long, một giám đốc của tổng công ty di động tỉnh, cha là luật sư đứng đầu của văn phòng luật sư Thần Lôi, Vu Bằng Phi, sức ảnh hưởng lớn trên thành phố. Đừng làm khó bọn họ, chuyện khác tôi có thể giúp, nhưng vụ này tôi không che giấu được. " Chi đội trưởng thở dài bất đắc dĩ:
Tần Cao Phong không nhiều lời, lạnh lùng hỏi:
"Kết quả tệ nhất là gì?"
"Ra tay quá rồi, gãy hai xương sườn, gãy xương mũi, lệch cằm, tổn thương nội tạng nghiêm trọng, cụ thể còn phải kiểm tra, nhưng bị lột áo là nhẹ."
Tần Cao Phong bóp chặt tay, ánh mắt có vài phần thù hận, giọng thì rất lãnh đạm:
"Được, vậy thì theo tôi."
Dẫn người của ban đốc sát đi về hậu viện, thấy Lục Kiên Định nãy giờ không nói câu nào, Tần Cao Phong hỏi:
"Lão Lục, anh còn muốn nhận cậu ta không?"
Lục Kiên Định không nói gì cả, mặt rất khó coi. Người của đại đột một vây quanh trước cửa phòng thẩm vấn, thấy mấy bóng đội mũ trắng là biết chuyện chẳng lành, quây tới gọi đội trưởng, đội trưởng. Tần Cao Phong sầm mặt quát:
"Tránh đường."
Đám đông đành phải đứng sang bên. Giản Phàm bị giam hai tiếng đã không quát thảo phá phách nữa, ngồi đó mắt trống rỗng nhìn về nơi vô định, tựa hồ ngọn lửa sinh mệnh tắt rồi. "Đứng lên!"
Tần Cao Phong lạnh lùng nói, mang theo uy phong vô hình:
Giản Phàm mất một lúc mới đứng dậy, không có bi thương hay phẫn nộ, thậm chí không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào. Tần Cao Phong đi tới tháo còng tay, sau đó đặt một tay Giản Phàm vắt chéo lên ngực rồi tới tay kia, tạo thành tư thế kỳ quái. "Nhận ra tôi rồi chứ?"
"Vâng đội trưởng."
Giản Phàm nói hết sức bình tĩnh:
Đám đông ở ngoài cửa nhìn vào, dù đám Tùy Hâm, Quách Nguyên bị trúng đòn đau, bị sỉ nhục thậm tệ, nhưng không ai có ý trách móc, chỉ có thương tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận