Hắc Oa

Chương 312: Đã có chuẩn bị

Đường Đại Đầu nghe nãy giờ mà mãi chẳng thấy Giản Phàm nói tới vấn đề mà hắn quan tâm nhất, chơi xấu đám người kia thì sướng đấy, nhưng chỉ là nhất thời thôi, sốt ruột hỏi:
"Vậy tiền của tôi thì sao, cậu vẫn chưa nói."
Đơn Dũng xua tay:
"Anh đừng suốt ngày nhắc tới tiền được không, tới lúc rồi ắt có tiền. Tiếp theo làm thế nào thì mai tôi nói cho anh biết, đầu óc anh chậm chạp, nói quá nhiều một lần, tôi sợ mai anh rời giường là quên. Giờ làm một chuyện, trước ngày mai đi tìm phó tổng Lưu của Tứ Phương."
"Oa, vào việc chính rồi."
Đường Đại Đầu phấn chấn xoa tay, tưởng là đi đòi tiền rồi:
Giản Phàm dội nước lạnh:
"Chưa tới lúc đâu, anh mời phó tổng Lưu một bữa, có điều ông ta sẽ từ chối, bất kể thế nào, cứ gặp mặt là được. Dù sao trong mắt người ta bây giờ, anh chỉ là tên lưu manh có cấp bậc, không để anh vào mắt đâu, nhưng ít nhiều nghi ngờ anh, thế nên sẽ chấp nhận thôi."
"Gặp rồi thì làm gì nữa?"
Đường Đại Đầu sốt ruột hỏi:
"Khiêm tốn một chút, cẩn thận một chút, lấy lòng một chút, ăn nói thế nào anh tự châm chước. Nói là anh chuẩn bị thành lập một công ty thi công thông tin, nếu có khả năng, nói không chừng tìm Tứ Phương hợp tác, mà bây giờ Tứ Phương kinh doanh ngày một gian nan, bọn họ cần một người như anh trợ giúp. Ngàn vạn lần đừng nói tới tiền, coi như số tiền đó không liên quan tới anh, nói thật uyển chuyển khách khí vào. Nhắc họ, nếu không có anh trợ giúp, nói không chừng sẽ mất đi rất nhiều hợp đồng, cụ thể chút, bảo họ sẽ mất đi một nửa vụ làm ăn."
Quán trà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc cổ du dương cùng lời của Giản Phàm căn dặn công việc, chỉ có điều Đường Đại Đầu nghe mà không hiểu:
"Nói thế chẳng phải là khiến người ta đề phòng à, khác gì thừa nhận là tôi làm."
Giản Phàm đưa một ngón tay lên lắc khẽ:
"Thứ nhất, có phải anh làm hay không thì không do họ quản, bây giờ đã lập án, có lẽ bọn họ đang kỳ vọng cảnh sát bắt kẻ gây chuyện ra công lý, cho nên chỉ vờ vịt đối phó với anh thôi. Thứ hai, anh nói chuyện làm ăn, họ hoàn toàn không tin, cũng chẳng để ý tới anh, coi như anh đánh rắm mà thôi."
Đường Đại Đầu càng không hiểu gì hết, bực tức cầm cả ấm trà lên tu:
"Vậy tôi đi bêu mặt à? Tôi ra mẹ ngoài đồng tụt quần xuống đánh phát rắm cho nhanh gọn."
"Đúng thế, giờ nhìn bề ngoài thì Tứ Phương đã nắm hết chủ động, anh nói gì cũng là trò cười, nhưng khi lời của anh ứng nghiệm thì sao?"
Giản Phàm nhếch mép hỏi ngược lại:
"Họ dám quịt tiền anh nữa không?"
Ánh mắt của Giản Phàm khiến Đường Đại Đầu rùng mình một cái, sau đó càng thêm hưng phấn, trước vờ khum núm sau này càng vênh mặt hơn, nghe đã thấy hứng thú:
"Tôi làm, tôi làm, ha ha ha, cái đầu cậu thật là, nói sao đây, đúng là Gia Cát Lượng."
"Tuần sau bận lắm đấy, tranh thủ mà làm đi, hành động này là để bắn tin cho Niên Vinh Quý."
Giản Phàm cầm chén trà lên, suốt ngày nhốt mình trong phòng hồ sơ là để toan tính những thứ này, càng ngày càng thích cái cảm giác âm thầm chống chế tất cả người và sự việc trong tay:
Đường Đại Đầu tranh thủ uống hết chỗ trà trong ấm, làu bàu nhạt như nước đái, có quái gì cao nhã đâu, đang định đứng dậy về thì có điện thoại, nghe một lúc nhìn Giản Phàm:
"Nam Nam tìm cậu đấy."
"Bảo tôi không có ở đây."
"Sao không nói sớm, tôi bảo cậu đang ở với tôi rồi."
Giản Phàm xua tay:
"Lắm chuyện, bảo tôi không rảnh."
"Rõ ràng cậu đang rảnh, vừa vặn tôi trả xe cho cô ấy, sau đó chở cậu tới Thịnh Đường chơi, cuối tuần trốn ru rú trong đội thì có gì vui. Cẩn thận thành biến thái."
Đường Đại Đầu thịnh tình mời mọc:
Giản Phàm trả lời cộc lốc:
"Không có hứng."
"Con người cậu thật là, Nam Nam chạy ngang chạy dọc trang trí nhà cho cậu, cậu không cám ơn được một câu à?"
Đường Đại Đầu có được cái cớ đàng hoàng, không chịu bỏ qua cho Giản Phàm:
"Vả lại, nếu hai người mà tới với nhau có phải là tốt không, chúng ta là người một nhà rồi, đừng có mà xem thường Nam Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận