Hắc Oa

Chương 241: Sóng gấp khó chống. (1)

Vào thư phòng, Cảnh Duệ Uyên đặt khay trà xuống, áp giọng cảnh cáo:” Chuyện này không liên quan gì tới trong nhà của tôi, hơn nữa tôi không có trách nhiệm pháp luật gì hết, chi đội còn đích thân đưa tôi về nhà.”

Căng thẳng, hoảng loạn, sợ hãi đều viết rõ lên mặt ông ta, nghĩ cũng phải, nuốt lời với Thân Bình An hậu họa vô cùng, e Sở Tú Nữ cũng không chịu bỏ qua, giờ lại có ác quỷ tới nhà, bốn bề là địch luật sư Cảnh sao không sợ. Giản Phàm kệ ông ta, cầm chén trà lên uống, thái độ hoàn toàn lúc ở ngoài kia:” Luật sư Cảnh, tôi cho ông cơ hội trút bỏ gánh nặng, ông không cám ơn tôi thì thôi, còn thái độ à?”

“ Cậu hại chết tôi thì có, Sở Tú Nữ nửa sống nửa chết, chẳng thà chết luôn cho thống khoái, giờ tôi đắc tội với tất cả các bên rồi.” Cảnh Duệ Uyên cẩn trọng khống chế âm lượng:

“ Tôi tới đây cũng chính là muốn thương lượng vấn đề này.”Giản Phàm thong thả nói:

“ Còn thương lượng cái gì nữa, nếu Sở Tú Nữ mà chết thì không cần nói, kề thừa chỉ có mẹ con Lý Uyển Như, còn sống cũng dễ nói, chỉ cần công bố di chúc là có thể nắm giữ Tân Thế Giới. Nhưng giờ hôn mê như vậy, cảnh sát sớm muộn cũng phải trả cô ấy về cho người thân, giờ người thân cô ấy là ai? Chính là Lý Uyển Như, chỉ cần cô ấy còn hôn mê, Lý Uyển Như có thể lấy bất kỳ lý do gì để xử lý tài sản cũng là hợp pháp, bao gồm địa điểm của Thực Thượng của cậu.” Cảnh Duệ Uyên hết sức hối hận, chỉ vì không đủ kiên định nên bị Giản Phàm lừa vào bẫy:

“ Tôi hiểu, có điều tôi đâu định tranh gia sản, đâu phải nhà tôi, ông muốn chứ đâu phải tôi muốn.” Giản Phàm mỉa một câu làm đối phương tím mặt: “ Đừng nhìn tôi như thế, tôi là cứu tinh của ông, giờ chúng ta là người cùng thuyền mà.”

“ Cứu tinh cái gì ... Có mà tai họa ấy.” Cảnh Duệ Uyên bộ dạng không còn gì để bình luận, chưa nói bất an, giờ nói ra vẫn bất an:

“ Dùng từ này đúng lắm, tôi biết trong lòng ông bất an, cho nên mới thông qua Văn Tú tìm tới nhà … Tôi nói này luật sư Cảnh, đừng vươn cổ đợi chém, ông bán người ta rồi, người ta sớm muộn cũng tìm tới cửa, giờ người ta đang bận, đợi rảnh tay rồi sẽ xử lý ông đầu tiên.”

“ Cậu, cậu, đừng hòng dọa tôi, cùng lắm tôi xin bảo hộ nhân chứng.” Cảnh Duệ Uyên cố tìm lý do không để Giản Phàm lôi kéo:

“ Ông tin vào thứ đó à, cảnh sát thèm quan tâm sống chết của ông, ông làm nghề này thì không ít lần mua chuộc cảnh sát rồi, thừa hiểu đơn giản thế nào, huống hồ Ngô Đích có muôn vàn liên hệ với cảnh sát ... Người ta dám giết Sở Tú Nữ, ông là cái gì?” Giản Phàm thì thào nói nhỏ, trong căn phong tĩnh lặng nghe đặc biệt dễ sợ:

“ Vậy, vậy tôi phải làm sao? Cậu ... Cậu bảo là cứu tinh của tôi.” Cảnh Duệ Uyên cuống lên nắm tay Giản Phàm:

“ Hạ hắn trước.” Giản Phàm đáp gọn:

Cảnh Duệ Uyên sững sờ buông tay, nói thì dễ lắm làm mới khó đến cục chưa chắc đụng nào nổi nói gì Giản Phàm. “ Ông không diệt người ta thì người ta diệt ông, chờ chết sao bằng phản kích? Ông làm cố vấn pháp luật cho hắn, tôi không tin ông không có chứng cứ chuyện bẩn thỉu của hắn, tôi cũng có một ít, nếu ông dám dùng ...” Giản Phàm không đợi trả lời lấy PDA ra, là đoạn ghi hình có thuyết minh:

Cảnh Duệ Uyên xem một đoạn tức thì quên sợ, liếm môi hỏi: “ Chuyện này có thật không?”

“ Thật giả quan trọng gì, chỉ cần ông có bản lĩnh khuếch tán nó thật rộng là Thân Bình An xong đời, tôi chuẩn bị làm rồi, đừng tưởng tư sản Hoa kiều với XHĐ kết hợp thì không ai làm gì được, tôi dám chơi tới cùng với bọn chúng đấy, ông làm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận