Hắc Oa

Chương 247: Cảnh sát nhân dân (2)

"Các đồng chí, nuôi binh ngàn ngày dùng nhất thời, lúc đảng và nhân dân khảo nghiệm chúng ta tới rồi."
Tần Cao Phong giơ nắm đấm kiệt lực la hét, cứ như tổng động viên tiền chiến, hiển nhiên là mấy lời này không hợp với con người thường ngày của hắn lắm, cho nên trong đám đông có vài tiếng cười không hài hòa với không khí vang lên. Hơn nữa đây còn là lời thoại trong bộ phim từ thập niên 50 thi thoảng trong đội đem ra nói đùa không ngờ đội trưởng dùng vào lúc này. Tần Cao Phong không cười, còn lớn tiếng quát:
"Đừng nghĩ đây là câu nói đùa, khi quốc gia có nạn, ai cũng có thể chạy, nhưng quân nhân không thể chạy, cảnh sát không thể chạy, khi nhân dân gặp nạn, ai cũng có thể tránh, nhưng cảnh sát không thể tránh. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của cảnh sát, tôi không cần biết ngày thường mọi người làm bừa làm bậy, lười biếng nghịch ngợm ra sao, lúc có nạn mà né tránh, tiêu cực, rút lui là phạm tội ... Giờ nói cho tôi biết, mọi người là ai?"
Giọng nói trầm hùng từ la phát ra như đao cắt đứt màn mưa, như tiếng sắt thép va chạm, làm tất cả mọi người ngửa cổ hô lên:
"Cảnh sát nhân dân."
Tần Cao Phong ở dưới giơ tay hô:
"Bây giờ tôi cần ba mươi người tình nguyện, không lấy người đã lập gia đình, không lấy đồng chí nữ, không lấy nhân viên văn phòng, có ai muốn đi cùng tôi không?"
"Tôi đi, tôi đi."
"Tôi cũng đi."
Người trong đám đông nối nhau bước lên, toàn là đám thực địa suốt cả ngày bôn ba tuyến đầu, độc thân cho nên mới không vướng bận gì, là nhân tuyển tốt nhất. Xe vận chuyển mở ra, mọi người đội mưa nhảy lên, một tập thể sùng bái nhiệt huyết dễ bị hoàn cảnh cảm nhiễm, hai cái xe chớp mắt đã chật kín người. Đếm nhân số xong Tần Cao Phong vỗ cửa nói:
"Số người còn lại do Sử Tĩnh Viện chỉ huy, toàn bộ phải ở đội sẵn sàng hỗ trợ, từ thời khắc này hủy bỏ toàn bộ nghỉ phép, trị an giao cho mọi người ... Đi!"
Tần Cao Phong đu lên một cái xe, tinh anh trong đội bừng bừng khí thế lên đường, chỉ còn lại mấy nữ đồng chí và mấy cảnh sát có tuổi, mấy nhân viên cơ quan cũng kích động. Trong màn mưa dày đặc, sân chỉ có hai ánh đèn chiếu ra từ xe vận chuyển, một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn ngang, đèn pha sáng rực chiếu khuôn mặt Giản Phàm trắng bệch, Tần Cao Phong ở ghế phụ lại nóng ruột quát:
"Tránh ra."
"Báo cáo đội trưởng, tôi cũng đi, ở quê tôi từng chữa cháy rừng, tôi có kinh nghiệm cứu nạn."
Giản Phàm giọng kiên quyết, không giống thỉnh cầu mà giống mệnh lệnh:
Tần Cao Phong thoáng chần chừ nhưng lúc này không cho hắn nghĩ nhiều, phất tay:
"Lên xe."
Giản Phàm không nói một lời chạy ra sau xe, bám cửa xe một cái đu lên. Xe vận chuyển phá mưa tiến lên, trong khoang xe Giản Phàm kéo áo qua khỏi đầu vắt nước, y vốn có thể ở lại, có thể nói chuyện này không thuộc phận sự của mình, cũng không phải vì bị lời động viên của đội trưởng cảm nhiễm, mà chính bản thân thôi thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận