Hắc Oa

Q4 - Chương 167: Tức tốc hành động. (2)

Chỉ là cảm quan của Giản Phàm thay đổi rất nhanh, đầu tiên là đội ngũ đi qua đi lại rất trật tự, tiếng máy móc chạy ầm ầm, nghe nói là phạm nhân từ nơi này đi ra, chỉ cần chịu khó, chắc chắn học được tay nghề kỹ thuật vững vàng. Kỳ thực người ngoài không phân biệt được trại giam Phần Dương với nhà máy Phần Dương, trại giam chính là nhà máy, nhà máy chính là trại giam. Mà phạm nhân nghiêm khắc mà nói không khác gì công nhân, chế độ làm việc 8 tiếng, tiền lương tiền thưởng đầy đủ, là trại giam kiểu mẫu của toàn tỉnh, tuyệt đối không có chuyện tăng ca tăng giờ. Nghe nói một số gia đình phạm nhân còn sẵn sàng chạy vạy lo liệu để người thân phạm tội được vào đây chấp hành án. Lời trên là do Thời Kế Hồng nguyên quán Phần Dương giới thiệu, Giản Phàm vốn không tin, nhưng mà tận mắt chứng kiến liền không dám xem thường nữa, gặp được giám đốc trại giam đang đứng nhìn phạm nhân làm việc như ông chủ trông coi sản nghiệp, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, thực sự không còn gì để nói nữa. Hơn nữa khu nhà gian tường quét vôi trắng, sàn láng xi măng, không những trật tự ngăn nắp, lại còn sạch sẽ như mới, nếu mà không tính tới chuyện bị hạn chế tự do nhân thân, nơi này còn tốt hơn khối khu tập thể công nhân. Lúc này trong lòng thầm kêu may mắn là dẫn theo Thời Kế Hồng, có thư giới thiệu của đại đội điều tra hình sự số một, lại thêm khẩu âm Phần Dương đau tai, thế là người ta tiếp đãi nhiệt tình hơn vài phần, chẳng bao lâu an bài vài quản giáo tới khu giam giữ lấy người. Trong thời gian ngồi đợi, Thời Kế Hồng và Giản Phàm trao đổi xem ai hỏi, hỏi thế nào, hỏi từ đâu, cùng chi tiết nhỏ ứng phó theo tâm lý phạm nhân, Giản Phàm chỉ còn phận ngồi nghe, người ta làm nghề thẩm vấn cả đời, yếu quyết trong đó không thể trong thời gian ngắn mà lĩnh hội được. Người đã tới, trong phòng thẩm vấn khép kín, quản giáo đứng ở cửa canh phòng, phạm nhân vóc người tráng kiện, cao tới 1m8, mặc đồng phục thêu bốn chữ "Trại giam Phần Dương", tay áo sắn lên lộ cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng lại không hung tợn như trong ảnh, đối diện với quản giáo và bọn họ, lưng hơi cong cong, cười nịnh bợ. Đây cũng là một phần tính chất nghề nghiệp, chứ thả hắn về cái quần thể thuộc về mình, không cần phải nói thuộc hạng đàn anh lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận