Hắc Oa

Q6 - Chương 197: Đêm trăng phá tập. (9)

Tiếng tin nhắn trong đêm tối và căn phòng im ắng nghe hết sức rõ ràng, Dương Hồng Hạnh mơ mơ hồ hồ mò di động dưới gối, là Giản Phàm, tức thì tỉnh quá nửa, mở ra thấy một câu rất chua: " Hạnh Nhi của anh, ngủ chưa?"

Đã 4 giờ 50 phút sáng rồi, Dương Hồng Hạnh bị tin nhắn này làm dở khóc dở cười, tỉnh nốt phần còn lại, đột nhiên lại mỉm cười, gửi tin kiểu này chứng tỏ anh ấy chẳng sao cả. Không những thế tâm tình còn tốt lắm, đồ đáng ghét, hại mình lo lắng suốt ngày. Tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh rồi, ôm cái chăn ấm áp, môi mỉm cười, giống đa số cô gái đang yêu, đều có vài phần thần kinh, thường thường trong chi tiết hết sức bình thường cảm thụ được tâm tình đối phương. Cái tin nhắn quấy nhiễu không đúng giờ ấy chẳng làm cô phiền lòng, trong đêm dài cô đơn nhận một lời hỏi thăm như vậy, rất ấm áp hạnh phúc, cảm giác như khi mình nhớ anh ấy thì anh ấy cũng đang rất nhớ mình. Vì thế không tốn thời gian nữa, Dương Hồng Hạnh tức thì gọi điện lại, nghe thấy cái giọng gian manh:” A lô ai đấy?”

Dương Hồng Hạnh cắn chặt răng để không cười ra tiếng, cô gắng làm ra vẻ tức giận: “ Làm cái gì thế? Nửa đêm không cho người ta ngủ à?”

“ Anh biết em đang trằn trọc trong nhớ nhung, anh cũng đêm dài khó ngủ, hi hi, chúng ta đúng là tâm linh tương thông …” Giản Phàm lúc nào cũng đùa cợt như thế:

“ Hừ, để gặp rồi em xử lý anh.”

“ A, em ra nóng lòng muốn gặp anh lắm rồi phải không?” Giản Phàm tặc lưỡi mấy cái:

“ Ai muốn gặp anh, mơ đi.” Dương Hồng Hạnh giọng mềm xuống, sự rụt rè của cô đã bị Giản Phàm cởi bỏ cùng quần áo rồi, giờ nghe giọng điệu này càng giống như sự khiêu khích:

Đương nhiên Giản Phàm càng giỏi khiêu khích, áp giọng xuống như đang đi ăn trộm: “ Thực sự không muốn à, chúng ta mấy ngày không mơ rồi ... Em không muốn à?”

Dương Hồng Hạnh phì cười, "mơ" ở đây đại biểu cho cái gì đương nhiên là cô hiểu, cố ý nói: “ Muốn, vậy thì anh bay tới về đi.”

Giản Phàm cười hăng hắc:” Anh bay về rồi, ngay trước cửa, mau mở cửa đi, lạnh chết mất.”

-“Cái gì?”

Dương Hồng Hạnh giật mình, vội vàng buộc áo choàng ngủ, đi dép lê len lén mở cửa phòng ngủ, rón rén đi ra cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo cười phì, ngoài hành lang là Giản Phàm, chẳng ngờ mặc trang phục huấn luyện của đặc cảnh, lại còn đang làm mặt quỷ qua cái lỗ nhỏ. Chẳng nghĩ gì cả, cô cửa mở ra, Giản Phàm lách người vào vừa định nói thì Dương Hồng Hạnh bịt lấy miệng, chỉ chỉ phòng ngủ mẹ. À, Giản Phàm nhớ ra, còn chưa phải con rể thực sự, thế là cả hai nhón chân như trộm đi qua phòng khách, cẩn thận khép cửa, cài vào, vừa mới xoay người thì nụ cười cứng đờ. Chỉ có mấy giây thôi mà Giản Phàm đã cởi cả quần lẫn áo ném bữa bãi, chui vào trong cái chăn của cô rồi, lại còn như thể mình là chủ nhả vẫy tay gọi: “ Mau, mau chui vào đi, đừng để bị lạnh.”

-“Anh đúng là không coi mình là người ngoài nhỉ.” Dương Hồng Hạnh nửa bực mình nửa buồn cười, nhưng mà chẳng ngại, chẳng qua là quen mồm không nói được nhẹ nhàng thôi:

“ Đương nhiên không phải người ngoài, anh tiến vào trong lâu rồi.” Giản Phàm háy mắt nói một câu ẩn ý:

“ Hừ, nhích vào trong ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận