Hắc Oa

Q5 - Chương 042: Sói và hổ. (2)

Đúng 8 giờ tối, mặc dù chưa tới lúc đông khách nhất, Thịnh Đường đã vô cùng tấp nập, ở bãi đỗ xe cũng nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười khanh khách lả lơi, tiếng hú hét, huyên náo vô cùng, đèn ở tầng một tầng hai đột nhiên lóe lên mấy cái rồi chìm vào bóng tối, tiếng nam nữ la hét chửi bới còn lớn hơn tiếng ấm nhạc, không ai chú ý rằng bãi đỗ xe gần cổng chính, có mấy người đột nhập vào bên trong. Đúng lúc này Giản Phàm cũng vừa lái xe vào bãi đỗ. “ Ơ, mất điện rồi à? Đm, chỗ rách nát gì thế này?” Phí Sĩ Thanh ngồi ở ghế phụ lái, thò đầu ra nhìn hai tầng đầu tiên của Thịnh Đường tối đen như mực, đèn nê ông bên ngoài chỉ có một nửa còn sáng, thuận miệng chửi luôn:

Bảo an đang hướng dẫn đỗ xe cười nịnh: “ Ông chủ yên tâm, chẳng qua là quá tải mất điện một chút, chuyện thi thoảng xảy ra thôi mà, nếu mất điện quá 3 phút, mai tên Thịnh Đường sẽ treo ngược lại.”

“ Chà, gớm quá nhỉ. “ Phí Sĩ Thành cười, hôm nay vì chỗ này mà tới, không ngại đợi thêm một chút, cùng Giản Phàm mở cửa xuống xe:

Giản Phàm ngạc nhiên ném chìa khóa cho bảo an của Thịnh Đường:” Lạ thật, chỗ này mà cũng có lúc mất điện, Phí Béo, mày có định vào không?”

“ Mày nói nhảm đấy à, núi đao biển lửa còn không sợ, sợ gì mất điện. Người anh em này chẳng phải nói rồi sao, không quá ba phút, chỉ cần không mất gái là được, mất cái gì tao cũng mặc,” Phí Sĩ Thanh khịt múi tuyên bố làm đám bảo an cười rộ hưởng ứng:

“ Lại đây Béo, tao nói với mày chuyện này.” Giản Phàm khoác vai Phí Sĩ Thanh đi qua một bên, nhìn đại sảnh rối loạn nhốn nhào, chửi bới om xòm, thấy Phí Sĩ Thanh không sờn lòng, chuyển giọng:” Trước khi vào đó, tao kể cho mày một câu chuyện bổ ích, mày phải nghe.”

“ Đừng kể chuyện sắc lang, sắc quỷ nhé, cũ lắm rồi.” Phí Sĩ Thanh thường bị Giản Phàm gài bẫy, kể chuyện nửa đầu tưởng chuyện vui, nửa cuối té ra là chuyện ma:

“ Tuyệt đối không phải.” Giản Phàm cười hăng hắc:” Có một nam một nữ ở trong rừng gặp phải con hổ, trước sự uy hiếp của móng vuốt sắc bén, hai người phải cởi sạch quần áo. Kết quả hổ không nhào vào nữ, mà xô ngã nam, mày nói xem vì sao?”

“ Ha ha ha.” Phí Béo cười gập người, chỉ mặt Giản Phàm khinh bỉ:” Cái trò trẻ con, còn chẳng phải là vì hổ cái sao?”

“ Không đúng!” Giản Phàm lúc lắc ngón tay còn kèm tặc lưỡi chê bai:

“ Ừm? Nếu không phải thì là hổ đực và nam kia chơi gay?” Phí Béo đoán bữa, thấy Giản Phàm vẫn lắc đầu thì nhíu mày nghiền ngẫm, vỡ lẽ reo lên:” Tao biết rồi, nó chơi nam trước, chơi nữ sau đúng không? Đó là con dâm hổ.”

Năm xưa đám anh em trong KTX hãy bảy trò đố mẹo như thế, mà khẳng định là toàn dính líu tới thứ lưu manh, không thể lấy lẽ thường mà luận, đoán liền ba lần đều sai. Giản Phàm lắc đầu thất vọng:” Phí béo, hiện cái đầu óc dâm đãng của mày tiến bộ, trí tuệ lại suy giảm, đây là nơi rất nguy hiểm, tao kể câu chuyện suy lý, không phải chuyện lưu manh.”

“ Thế là sao?” Phí Béo gãi đầu:

“ May nghe đây mà suy này, một nam một nữ trần truồng, nam nhìn thấy nữ, tất nhiên là có phản ứng sinh lý, gậy dựng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận