Hắc Oa

Q5 - Chương 213: Ngửa mặt ngạo nghễ. (1)

Tần Cao Phong không nói gì, chỉ âm thầm xem sự thế phát triển. Lại ném cho chi đội trưởng vấn đề khó xử, không thể nói Giản Phàm đúng, cũng không thể nói là y sai được, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, chi đội định dùng số đồ cổ này dụ rắn khỏi hang, không ngờ Giản Phàm càng trực tiếp hơn, đập hai món đồ, thế là nghi phạm lộ diện, giờ thì khẳng định được Tề Thụ Dân còn ở trong nước. “ Tôi không cãi nhau với cậu.” Ngũ Thần Quang lại châm điếu thuốc nữa, sớm nhận ra bất thường rồi, Giản Phàm không phải loại ngoan ngoãn nghe người khác an bài: “ Chuyện đập vỡ đồ, tôi tính sổ với cậu sau, năm món đồ còn lại cậu ngầm cho phép Đại Thông bán, không phải cung cấp tài chính cho Tề Thụ Dân chạy à? Chẳng may hắn ôn số tiền này chạy thì sao?”

“ Tuyệt đối không có chuyện đó.” Giản Phàm khẳng định chắc chắn mười phần:” Nếu là một tên tội phạm vặt thì còn có thể, nhưng Tề Thụ Dân không thể coi như người thường, tôi nói lại lần nữa, đừng coi hắn là tội phạm thông thường, trí tuệ của hắn cao hơn đại đa số chúng ta. Vả lại hắn thua tới đỏ mắt rồi, chi đội trưởng, chú thấy con bạc nào thua tới đỏ mắt, thắng lại ít tiền lẻ là vội vàng rút lui chưa?”

Ừ, có lý, Ngũ Thần Quang quên cả nổi giận với thứ chuyên gây rắc rối này, trầm tư tính toán lại kế hoạch. Giản Phàm tăng thêm sức nặng cho ý kiến của mình:” Tôi cho rằng hắn ở lại Đại Nguyên còn có mục đích khác, sự kiện lần này xảy ra quá đột ngột, tôi cá anh em chúng không thể ngờ qua một đêm từ phú ông biến thành ăn mày, chênh lệch tâm lý quá lớn, một mặt hắn muốn báo thù, một mặt khác hắn còn ảo tưởng vãn hồi thế cục, không có chuyện hắn mang hành trang trống cuống cuồng bỏ trốn đâu.”

Không ai nói gì, có vẻ chưa tin, Giản Phàm nhìn ba vị đội trưởng trầm tư mà chửi thầm, con mẹ nó, loại chênh lệch tâm lý này y cũng vừa trải qua, tất nhiên là hiểu hơn họ. Ngũ Thần Quang rít thuốc liên tục, đánh mắt với Tần Cao Phong, Tần Cao Phong biết ông ta không thể bỏ thể diện xuống để hỏi kế Giản Phàm, nên lên tiếng: “ Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?”

“ Phương châm lớn không đổi, số đồ cổ Lý Uy để lại chính là mồi nhử tốt nhất, không biết giá trị bao nhiêu, nhưng hai món đồ đủ khiến chúng động lòng, huống hồ là mấy chục món, suy nghĩ này rất đúng, nhưng mà phương pháp thì không đúng.” Nếu ván đã đóng thuyền rồi, Giản Phàm nói thẳng ý tưởng của mình ra: “ Sai ở chỗ nào? Là vì theo dõi và mai phục quá bài bản sách vở, không cân nhắc tới tâm thái của Tề Thụ Dân. Thứ nhất, hắn là tội phạm truy nã, không thể công khai lộ diện, kéo bao nhiêu người theo tôi như vậy chỉ phí công, chẳng may hắn phát hiện ra là cạm bẫy thì tôi càng nguy hiểm. Nhìn toàn bộ quá trình gây án của hắn có thể thấy hắn thích đột kích bất ngờ, một đòn giành phần thắng, lần trước chi đội và tỉnh chẳng phải giám sát Đường Đại Đầu à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận