Hắc Oa

Q6 - Chương 232: Sụp đổ từng mảng. (3)

Cảnh Duệ Uyên xem rất lâu, không nói gì hết, trả lại ảnh cho Giản Phàm, giữ đầu óc tỉnh táo của luật sư, biết chuyện gì nên nói, chuyện gì nên ngậm miệng : “Những chuyện này tôi đều biết rồi, bất kể cậu muốn vu oan hay cho rằng tôi câu kết với kẻ bắt cóc, hoặc hoài ngi tôi chính là kẻ bắt cóc, tôi đều không có gì để nói.”

“ Không. “ Giản Phảm phủ định:” Bằng vào thân phận đại luật sư của ông, sao có thể là kẻ bắt cóc, làm con tin mới đúng. Vụ bắt cóc này đã thành mưu sát giao cho đội trọng án điều tra rồi, Sở Hỉ Phong chuẩn bị đề xuất tố tụng, giao phân phối tài sản của anh ông ta cho tòa án giải quyết. Tin tức này, ông là người đầu tiên được biết.”

“ Chẳng thắng được đâu, Lý Uyển Như là vợ hợp pháp của Sở Thành Nhiên, đứng hàng kế thừa đầu tiên, không chỉ Tân Thế Giới mà gia sản của Sở Tú Nữ, gồm địa điểm của Thực Thượng ở Khấu Trang cũng sắp đổi họ rồi.” Cảnh Duệ Uyên thái độ ở trên cơ một bậc:

Giản Phàm xua tay:” Tôi không định thắng, chỉ cần kiện cáo mãi mãi không kết thúc, cứ trì hoãn thật lâu là các người thua, ông thừa hiểu cái tác phong quan liêu của chúng ta mà, bảo họ nhanh mới khó, muốn chậm thì dễ lắm.”

Cảnh Duệ Uyên nuốt nước bọt, chiêu bẩn này đưa ra, ai cũng chịu thôi. “ Luật sư Cảnh, nếu ông có hứng thú, chúng ta thảo luận xem các ông còn bao nhiêu thời gian, cùng với mức độ viên mãn nhất có thể làm được nhé. Sau lưng ông là bảo an, sau lưng tôi là công an, hai chúng ta đều là nhân vật nhỏ đẩy ra ngoài đấu với nhau, so kè lực lượng sau màn, ông thấy bên nào có phần thắng lớn hơn.”

Theo Giản Phàm thấy, thuyết phục một người giống cởi cúc áo nữ nhân, cái đầu tiên rất khó, nhưng đợi cởi ra được rồi thì phần còn lại dễ dàng lắm, xe đi hai mươi phút, trong hoàn cảnh khép kín, Giản Phàm thấy sắp cởi được cúc áo đầu tiên rồi. “ Vậy cược cái gì đây?” Luật sư Cảnh yên tâm rồi, Giản Phàm cho rằng thế lực sau lưng mình là Cty Bình An, vậy y chưa biết sức ảnh hưởng của người sau màn rồi:

“ Chẳng cược gì, tôi chỉ muốn xem dáng vẻ thất vọng của các ông khi cuối cùng không được đồng nào thôi.”

“ Thế hả, nhưng chuyện này không phải do cậu quyết.” Luật sư Cảnh ung dung:

“ Chậc chậc, luật sư Cảnh, ông đúng là luật sư có khác, sao toàn nghĩ tới thắng người khác thế, từ đầu tới giờ ông vẫn cứ nhầm lẫn, tôi đâu nói tới chuyện thắng, thắng không do tôi quyết, nhưng bại lại do tôi quyết.” Giản Phàm cười với bộ dạng lưu manh:” Mà chúng ta cãi nhau làm gì nhỉ, vì dù thế nào ông cũng thua rồi ... Ví như đoạn ghi âm vừa rồi, chẳng may bị kẻ có dụng tâm truyền ra ngoài, thế thì văn phòng luật sư Đại Hằng coi như xong, đến cả bạn mấy chục năm còn lừa, ai dám tin vào ông? Ông còn lăn lộn được trong giới này nữa sao? Vụ án mấy trăm triệu vào tay cảnh sát, ai cũng dốc sức phá, cảnh sát tới nhà như ôn thần, ông biết danh ngôn này chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận