Hắc Oa

Q6 - Chương 269: Tình định ôn nhu. (5)

Giản Phàm đuổi theo không kịp, dậm chân hậm hực quay về, vừa rồi nói thế là cổ vũ lão Hói, ai rảnh đi làm mấy chuyện vớ vẩn đó. Dương hồng Hạnh cười trên đau khổ của người khác: “ Ai bảo tính toán quá thông minh làm gì, giờ tặng luôn cả mình cho người ta, hi hi ..”

“ Hừ, đi thì đi, đeo cái danh thôi mà, càng nhiều bạn thì ra đường mới thuận lợi.” Giản Phàm chấp nhận số mệnh:

Dương Hồng Hạnh cong môi:” Thôi đi, đừng có vờ vịt, anh cũng muốn về, chính anh cũng không buông tay được.”

“ Sao nào, em không cao hứng thì anh không đi nữa ...” Giản Phàm ngả ngớn nâng cằm Dương Hồng Hạnh lên, Dương Hồng Hạnh hừ một tiếng đánh bạy tay đi, mặt dày chuyển tay sờ má cô một cái, chu môi đưa mặt lợn tới, Dương Hồng Hành đẩy ra, nhưng hôm bị ôm chặt, chạy không thoát ... Chuyện hai người rất vi diệu, người ngoài nhìn vào thấy Giản Phàm có vẻ yếu thế hơn, kỳ thực chuyện lớn trong nhà đều do y quyết, Dương Hồng Hạnh trước mặt người khác cũng quát mắng Giản Phàm, rất không nể mặt, nhưng khi chỉ có hai người lại luôn nhường nhịn nhân nhượng y, ý vị trong đó, chỉ hai người họ mới hiểu. Hai người đang dính lấy nhau thì có điện thoại, Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm ra, tức thì thất kinh: “ Chết chết, toàn nói linh tinh với anh, quết mất chuyện chính, làm gì thế này ... Trương Vân nói, Sở Tú Nữ tỉnh rồi, hôm nay phòng cũng đã trang trí xong, chúng ta đi thăm cô ấy thôi.”

“ Anh biết từ hôm kia rồi, tỉnh thì tỉnh thôi, có gì đâu phải đi.” Hôm nay làm sao, toàn bị phá đám, Giản Phàm làu bàu: “ Thời gian trước còn đồn ầm lên anh và cô ấy quan hệ bất chinh, anh không đi đâu ...”

“ Đi thôi.” Dương Hồng Hạnh ra sức kéo Giản Phàm đứng dậy, còn đẩy sau lưng ra khỏi cửa:

“ Này, em nghĩ cho kỹ đi, anh muốn giữ khoảng cách, em lại kéo gần, nhỡ cô ấy tỉnh lại, biết anh cứu, sau đó lấy gia sản bảo đáp thì sao, làm khó anh à?”

“ Chỉ cần không phải lấy thân báo đáp thì cái cái gì em cũng có thể chấp nhận.”

Dương Hồng Hạnh che miệng cười khúc khúc, rốt cuộc đẩy được Giản Phàm vờ vờ vịt vịt lên xe, cùng tới bệnh viên nhân dân số 2. …….. ………

“ Đứng lại, này, nói cậu đó, lén lén lút lút chui vào đây làm cái gì?” Giản Phàm quát một tiếng:

Dương Hồng Hạnh còn chưa hiểu gì thì Giản Phàm đã đi tới tóm cổ một thanh niên lượn lờ quanh cổng bệnh viện, té ra là Vương Kiên mặc thường phục, quần vải thô, áo jacket, tóc ngắn gọn gàng, trông tinh thần lắm, nhưng bị Giản Phàm tóm được, thoáng chốc co đầu rụt cổ như gà con bị diều hâu nhắm vào. Vương Kiên đỏ mặt ấp úng: “ Đợi người ạ.”

“ Đợi ai?” Giản Phàm quát như phát hiện nghi phạm, còn đưa tay tóm cổ áo xốc lên, cười dâm: “ Nhóc con, khai ra mau, đã tới mức độ nào rồi?”

“ Mức mức độ nào ạ? Em, em không hiểu anh nói gì.” Vương Kiên dấu đầu hở đuôi:

Dương Hồng Hạnh cười khẽ kéo Giản Phàm lại, không cho y bắt nạt người thành thật, Giản Phàm quay đầu thi thầm vào tai cô mấy câu, lần này tới lượt cô ngạc nhiên:” Thật không?”

“ Tiền bối, chị Dương, hai người làm việc đi ... Tôi, tôi đi đây ...” Vương Kiên càng cuống, tạm biệt một câu:

Giản Phàm đang kiếm trò vui, làm gì có chuyện bỏ qua, chỉ chỗ đỗ xe: “ Thằng nhóc, định làm vụ gặp gỡ tình cờ chứ gì, chuyện này anh đây đúng là thần tượng của chú mày rồi, để anh dạy vài chiêu thì sớm thành từ lâu, cái thẳng ngốc, đứng như lưu manh lang thang chờ cơ hội ăn cướp là biết ngay không có kinh nghiệm tán gái.”

Dương Hồng Hạnh không ngờ, tình cảm Trương Vân và Vương Kiên ủ mầm từ đêm đóng giả đó, xem ra muốn nghiêm túc thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận