Hắc Oa

Q4 - Chương 196: Đêm lạnh tình ấm (1)

“ Hay tới nhà em? “ Giản Phàm mỗi lần ở cạnh Tương Địch Giai là tinh thần lâng lâng như muốn bay lên mây, còn IQ thì kéo tụt xuống đất, cẩn thận hỏi, rồi không quên nhắc một câu: “ Có điều điệu kiện kém một chút, không có điều hòa cũng chẳng có TV.”

Tương Địch Giai quay đầu sang bên, không trả lời, không tỏ thái độ gì cả. Giản Phàm mắt đảo tròn như trộm, kích động vặn chìa khóa lái về tiểu khu Bình An, thấy Tương Địch Giai vẫn không nói gì, lại hỏi: “ Chị, cha chúng ta, hôm đó, nói thế nào, có hài lòng không? Kỳ thực thời gian qua ở trong đó em chỉ lo chuyện này.”

Tương Địch Giai nghe vậy cố nén cười, không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng: “ Không hài lòng lắm, song không đến nỗi tệ, cha tôi dễ nói, quan trọng là mẹ tôi, mẹ tôi nghiêm lắm, sợ không thích cậu đâu.”

“ Chị, trời lạnh thế này, nói cái gì ấm lòng hơn đi chứ.”

Giản Phàm khoa trương cằn nhằn, khiến Tương Địch Giai cười phì, xe nghiền trên đất tuyết rào rào, chậm rãi dừng ở trước tòa nhà 43, đêm tuyết, đèn đường, giai nhân, vừa xuống xe, Tương Địch Giai như sợ lạnh nép vào lòng Giản Phàm, kỳ thực tim Giản Phàm ấm áp suốt từ nãy tới giờ. Ái tình giống như chiến tranh, trước khi lên giường nam nữ luôn là một đôi đối địch ích kỷ, nam nhân muốn chinh phục trận địa của nữ nhân, còn nữ nhân lại ý đồ thông qua bảo vệ thân thể lại có được ái tình, không ai chịu thỏa hiệp, cho tới khi bọn họ cùng nằm trên một cái giường đàm phán ... Trên đường về, Tương Địch Giai ít nói hơn hẳn, Giản Phàm ngửi u hương thoảng thoảng từ trên người Tương Địch Giai truyền tới, khóe mắt nhìn gõ má trắng nõn che dấu dưới mái tóc đen bóng mượt, lòng xốn xang. Biết mộng tưởng càng lúc càng gần rồi, thế là trong đầu không hiểu sao lại tràn ra một đoạn văn như vậy, đó là cảm ngộ tán gái thời đại học, khi đó tôn thờ tư tưởng, ái tình thăng hoa không dựa vào ngôn ngữ hoa lệ, mà là dựa vào tiếp xúc thân thể, chỉ có điều sau nhiều lần phát hiện ra, tiếp xúc thân thể đôi khi không liên quan trực tiếp lắm tới ái tình. Tình qua loa thì quen chị Tương đã hơn một năm, cứ gập ghềnh lên xuống, xa rồi lại gần, đứt đoạn mấy lần mới tới ngày hôm nay. Nếu nói chưa nghĩ tới đưa Tương Địch Giai lên giường là giả, nhưng nghĩ tới cô gái ôn nhu, thiện lương như thế, theo Tương Thanh Nguyên tán gẫu kể lại, thời chân còn chưa đi được, mầy năm liền ở nhà. Nói ra, tuy gọi là chị, nhưng so với mình, chỉ là cô gái chưa từng trải, so hai bên, Giản Phàm luôn thấy mình xấu xa hèn hạ, không nên nghĩ tới phương diện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận