Hắc Oa

Chương 145: Vụ giao dịch trong đêm (3)

Xe đi thêm 10 ki lô mét , chiếc xe theo sau đã quay lại, xem ra là về Đại Nguyên, lại đi tiếp 20 ki lô mét , tổ chuyên án được tình hình mới, Phạm Tấn Dương đã rẽ lên đường quốc lộ, chỉ cách họ 20 ki lô mét , lại có cú điện thoại phấn chấn lòng người gọi tới, địa điểm giao dịch cuối cùng: ki lô mét số 35. Tiếp cận địa điểm, Giản Phàm có chút hồi hộp hỏi:
"Chị Hồ, đại đội cách chúng ta bao xa?"
"Ừm, chừng 10 ki lô mét , bọn họ bố trí muộn tránh làm nghi phạm cảnh giác. " Trong bóng tối Hồ Lệ Quân không nhìn rõ mặt Giản Phàm, nghe âm thanh có vẻ vẫn trấn định, hỏi nhỏ:
"Có sợ không?"
"Chắc là một chút, có thể là hưng phấn, kích động, đây là lần đầu tôi tham gia nhiệm vụ, còn ở tuyến đầu ... Mà phải, bình thường chị bắt người thế nào?"
Giản Phàm hồi hộp hỏi:
"Đơn giản lắm, rút súng ra, bảo chúng làm gì chúng làm thế đó."
Hồ Lệ Quân ra vẻ tùy ý:
"Ồ, đơn giản thật, đúng là không công bằng."
"Ha ha, chẳng lẽ cậu định đánh nhau sinh tử với chúng? Chủ nghĩa anh hùng cá nhân không dùng trong hiện thực được đâu."
Giản Phàm ưỡn ngực tự hào:
"Chủ nghĩa gì tôi cũng có thể tin, nhưng tuyệt đối không tin chủ nghĩa anh hùng."
"Xì, cậu chẳng nói tôi cũng biết, cậu chọn đúng đường đấy, ngoan ngoãn làm nhân viên cơ quan mà ăn lương, giờ ra thực địa không dễ dàng nữa, đâu đâu cũng hô hào chấp pháp văn minh, ngày càng coi trọng nhân quyền. Ví dụ nhé, trước kia gọi là tội phạm, bây giờ gọi là nghi phạm, vì sao? Vì trước tòa án phán quyết thì lũ hiếp dâm giết người ấy vẫn là công dân, chỉ là hiềm nghi thôi. Cậu gây xung đột với một công dân, ngoảnh đầu lại người ta gây phiền toái cho cậu, đau đầu."
Hồ Lệ Quân cảm khái:
Giản Phàm ngạc nhiên:
"Không đúng, chị Hồ, người đội tôi bắt về đều bị đánh thê thảm lắm, có tí văn minh nào như chị nói đâu? Nếu bọn tội phạm ngoan ngoãn bị bắt về, bọn họ còn thấy chưa đủ kích thích ấy."
"Hừ, ai chả biết đại đội một các cậu là cái ổ phỉ, toàn đi bắt lưu manh vô lại, tổ trọng án chúng tôi bắt giết người cướp bóc và tội phạm trí tuệ cao, so sao được? Nhất là đám trí tuệ cao, chứng cứ mà không đầy đủ, phiền toái không phải chúng mà là chúng tôi."
Hồ Lệ Quân khinh bỉ:
"Chúng ta là đơn vị anh em mà, chị đừng hạ thấp người khác mà nâng cao bản thân."
"Tôi hạ thấp đại đội một, có điều cậu là ngoại lệ, cậu hơn bọn họ không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận