Hắc Oa

Q6 - Chương 080: Giai nhân không hẹn mà tới. (1)

Vì sao lại tới đại đội một? Hết cách, mở rộng nhanh nên thiếu người quá mà, đồng chí Giản Phàm của chúng ta lại giở trò rồi. Không khác gì lần đầu tới đây, thậm chí u ám hơn, lại thêm vài cái nhà cao tầng mọc lên che hết ánh sáng ít ỏi của đại đội một, cái ngõ sâu càng thêm tối tăm. Gác cửa nhận ra Giản Phàm ngay lập tức, hết sức vui vẻ đi ra bắt tay, y đứng lại hàn huyên vài câu, mời mấy điều thuốc lá rồi vỗ vai vài cái đi vào như nhà mình. Nơi quen thuộc xa cách lâu ngày luôn làm người ta tức cảnh sinh tình, nhà ăn, phòng thẩm vấn, mọi thứ vẫn y như cũ, ban ngày trong sân vắng tanh, cái nơi chẳng có tí ánh nắng này lại làm lòng Giản Phàm ấm áp. Bước chân chậm lại, như muốn hòa cùng hình ảnh trong ký ức, tường cũ hơn rồi, rêu bám cả mảng, cỏ dại mọc chân tường không ai nhỏ, loáng thoáng nghe thấy tiếng người hát Tấn kịch, hát chẳng ra sao, nghe là biết bác Giang đang vừa rửa bát vừa tự tìm niềm vui. “ Bác Giang!” Giản Phàm đứng cửa nhìn viên cảnh sát già đeo cái tạp dề dơ dáy, hung tính lộ ra ngoài mặt, xúc động khẽ gọi, ông già làm cảnh sát cả đời chẳng có thành tựu gì, được một căn nhà nhường cho con trai lập gia đình dùng rồi, không hợp với con dâu, thế nên chẳng thích ở nhà, cái đại đội một này chắc là nơi duy nhất lưu luyến:

Bác Giang quay đầu sang, ánh mắt phức tạp, đây là chàng trai mà ông từng thân hơn cả con, lần từ chức có tới đây, ông kiên quyết không đồng ý, vẫn đi, đi biền biệt 2 năm trời không thấy mặt. Một tháng qua không nhớ là tới mấy lần, lần nào cũng từ chối. “ Đi đi, bác ở đây bao năm đã quen rồi, nhìn bọn nhóc phấn chấn đi ra, an toàn trở về, ăn bát cơm nóng là bác vui rồi, bác không có cái bản lĩnh như cháu, bỏ lại mọi người, lặng lẽ ra đi ...” Bác Giang hơi giận, tiếp tục cúi đầu làm việc, chẳng còn tâm tình hát nữa:

“ Bác, bác đã ở đại đội một cả đời, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sớm muộn gì cũng phải đi, lúc đó bác làm sao?” Giản Phàm khẽ giọng nói, tay bác Giang vẫn không ngừng, nhưng rửa đi rửa lại một cái bát: “ Nhà ăn của mấy đại đội đều đã bỏ rồi, nơi này còn giữ là vì đại đội một coi bác là trưởng bối, không ai dám lên tiếng thôi, cháu vẫn nói câu đó, tương lai già rồi, bệnh, con cái không ưa, bác định lẻ loi nằm một mình trong tầng hầm kia à?”

“ Xéo ...” Bác Giang đột nhiên nổi giận, choang một cái đập vỡ bát:

“ Cháu từng đổ máu, rơi nước mắt, còn vết thương không bao giờ liền xẹo, cháu chẳng có gì phải áy náy với ai hết ... Bác, cháu không phải thương hại bác mà tới, cháu tới nhờ bác giúp cháu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận