Hắc Oa

Q4 - Chương 132: Vì ăn mà bất chấp. (3)

Cộc ... Cộc ... Cộc ... Khi tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, Giản Phàm cáu kỉnh quát: “ Cửa mở, gõ cái gì mà gõ.”

Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh cả đám đồng đội thực địa luân phiên tới phòng hồ sơ hỏi thăm, rồi sau đó quay sang hỏi "Oa ca, trưa nay ăn gì?". May mà mấy ngày qua Giản Phàm đã làm cả đống thịt ngâm, sáng sớm giao cho bác Giang, nghe thấy có món ngon là cả lũ cuốn xéo. Cửa két một tiếng, người đi vào lại là Dương Hồng Hạnh, thấy Giản Phàm trừng mắt nhìn thì ngạc nhiên:” Nổi giận với ai thế, em sợ anh chắc?”

“ Là em à, anh tưởng lại là ai tới hỏi trưa nay ăn gi?” Giản Phàm cười, không biết là do tâm trạng đang tốt hay là do mấy ngày không gặp, nhìn Dương Hồng Hạnh cũng thấy tươi mới, cổ áo hôm nay còn mở thêm một cái cúc lộ ra vòng trân châu, trắng sáng hút mắt:

Dương Hồng Hạnh đi tới bàn, tay chống hông, giọng như tra hỏi:” Mấy ngày qua anh đi đâu?”

“ Em không thấy phiền à? Thứ năm anh còn chuyên môn tạm biệt em mà. “ Giản Phàm không thích Dương Hồng Hạnh ở cái điểm này, ám thị có, nói thẳng có, nổi giận có, chỉ thay đổi là không:

Dương Hồng Hạnh không để ý tới thái độ không tốt đó, vẫn tiếp tục hỏi:” Sao không gọi điện cho em, em gọi cho anh thì anh tắt máy.”

Giản Phàm cùn luôn:” Tiền điện thoại đắt lắm, gọi đường dài thêm tiền, hơn nữa không có chuyện gì thì gọi làm gì?”

“ Đừng giả bộ, em hỏi mẹ anh rồi, anh không đi Bắc Kinh, cũng không về Ô Long.”

Hai người thường xuyên tranh cãi như vậy, nghe Dương Hồng Hạnh nói, Giản Phàm thất kinh đứng dậy vỗ bàn:” Em gọi điện thoại tới nhà anh, chết tiệt, sao em giống em gái anh thế, sợ mẹ anh không đánh anh à?”

“ Hi hi, lộ tẩy rồi.” Dương Hông Hạnh cười khanh khách, giải thích:” Không phải em gọi điện, mà là mẹ anh gọi điện cho em, mẹ anh hỏi em có gặp anh không? Vậy em trả lời ra sao đây?”

Giản Phàm khẩn trương:” Vậy em nói thế nào? Thôi, không nói với em nữa, anh phải gọi điện cho mẹ anh đây, đừng để mẹ anh lại lần nữa tới đội thì phiền.”

Vừa mới vội vàng đi lấy điện thoại thì bị một bàn tay giữ lại, Dương Hồng Hạnh mỉm cười:” Anh không cần gọi nữa, em bảo với mẹ anh là anh có nhiệm vụ khẩn cấp phải ra thực địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận