Hắc Oa

Chương 127: Nụ hôn đáng giá 30 vạn (2)

"Vừa rồi muốn làm chuyện xấu phải không? Tôi biết cậu chỉ ngụy trang thôi. " Tương Địch Giai bĩu môi cười:
"Chị biết tôi muốn gì sao?"
Giản Phàm đứng lại:
Lúc này không nói gì hơn muôn lời nói, cả hai đều biết đối phương nghĩ gì, Tương Địch Giai cong cong mắt cười, mặt hếch lên như khiêu khích:
"Tôi biết chứ, tôi cũng biết là cậu không dám, khi không có ai cậu đã không dám, bây giờ không còn cơ hội nữa, nên vừa rồi hối tiếc."
"Ai bảo tôi không dám?"
Giản Phàm thình lình kéo Tương Địch Giai tới sát người, ôm lấy vòng eo nhỏ, cả hai khựng lại đứng bất động hồi lâu không nói lời nào, cứ như chờ đợi điều gì đó, rất rõ ràng cũng rất mơ hồ. Một tích tắc trước khi Tương Địch Giai định đắc ý trêu ghẹo thì Giản Phàm cúi đầu xuống, hết sức bá đạo hôn lên cánh môi hồng khát vọng bao lâu, Tương Địch Giai "ư" một tiếng giãy người muốt thoát khỏi vòng tay của y, nhưng chỉ vẻn vẹn giãy một cái, giống như ở trong khách sạn, miệng thoáng cái bị che kín. Kháng cự, hoặc có lẽ chỉ là thoáng ngạc nhiên, Tương Địch Giai nhẹ vươn đôi tay ngọc quấn chặt lấy cổ Giản Phàm, đôi mắt đẹp khép hờ, gò ngực gợi cảm không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm nhiệt tình đáp lại. Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, quên hết xung quanh,
Hôn môi, hôn lên mũi, hôn mi mắt, hôn tai, lại quay về hôn môi, Tương Địch Giai tựa hồ cũng tận tình phòng thích bản thân, thời khắc này chẳng bận tâm đối phương là ai, chẳng bận tâm ánh mắt kinh ngạc của người qua được. Dưới ánh đèn mộng ảo, bao vây bởi cơn gió bắc cắt da cắt thịt, vừa trải qua một hồi sinh tử, cô khát khao vòng tay âu yếm, một vòng tay siết chặt lấy mình, tìm kiếm cảm giác an toàn trong đó. Rất lâu sau hai người mới tách nhau ra, vẫn giữ tư thế ôm đó. Tương Địch Giai dựa vào vai Giản Phàm như vừa trong cơn mê say tỉnh lại, dùng ngón trỏ nâng cằm Giản Phàm lên:
"Này, cậu hôn giỏi lắm, rất là thích."
Giản Phàm cười xấu xa:
"Hì hì, luyện qua mà."
Câu này có tác dụng tức thì, Tương Địch Giai đẩy Giản Phàm ra, tiếp đó giận hờn mắng:
"Không đứng đắn, tôi không thích nam nhân lăng nhăng."
Giản Phàm có chút vô liêm sỉ nói:
"Tôi cũng muốn chuyên tâm, nhưng không chống được sự quyến rũ của chị."
"Nói linh tinh, ai quyến rũ cậu chứ?"
"Chị xinh đẹp như thế, chẳng phải không phải một loại quyến rũ à."
"Cậu ..."
Tương Địch Giai đưa tay ra, cuối cùng lại chỉ đấm khẽ lên vai Giải Phàm, môi mím cười, một lời khen biến tướng khiến cô rất thích, song vẫn tỏ ra nghiêm chỉnh chỉ mặt Giản Phàm giáo huấn:
"Cậu sẽ phải trả giá vì sự lỗ mãng hôm nay."
Chẳng biết câu nói này ám chỉ cái gì, có điều Giản Phàm chỉ sợ Tương Địch Giai không để ý tới mình nữa, giúp cô gập ngón tay lại:
"Tôi đã chuẩn bị trả giá sẵn rồi."
"Thế sao?"
Tương Địch Giai chớp chớp mắt:
"Xem đây là cái gì?"
Giản Phàm đưa tay vào túi, rẹt một cái dùng hai ngón tay rút tờ chi phiếu ra:
"Xin đó, lúc này đừng nói tới tiền, mất hứng."
Tương Địch Giai tức thì ỉu xìu, vốn còn là đề tài ái muội vô hạn, thêm thứ này vào liền biến vị, hai tay khoanh trước ngực:
"Nếu thấy nhiều thì đừng trả, tự tiêu đi! Nếu chê ít, lúc khác tôi tranh thủ cho cậu thêm một chút nữa ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận