Hắc Oa

Q5 - Chương 226: Chờ mong biến cố. (1)

Lầu phía tây khu văn phòng cục công an, có hai bóng người lén lút, một nam một nữ. Nhìn gần một chút, té ra là Giản Phàm, một tay bịt tai, nhìn gần chút nữa, bên tai có sợi dây nhỏ, là tai nghe, đầu kia của sợi dây ở trong lòng nữ cảnh sát, nhìn kỹ hơn, à, là máy walkman. Lương Vũ Vân híp mắt cười gian nhìn Giản Phàm, không biết hai người này mật mưu làm chuyện xấu gì. Nghe hồi lâu, Giản Phàm thán phục giơ ngón cái, mắt sáng lên, áp giọng xuống khen: “ Này Phỉ Nữ cũng có chút bản lĩnh đấy, vậy mà anh không nhìn ra.”

“ Đương nhiên rồi, nếu em ở Mỹ đã sớm được FBI tuyển dụng.” Lương Vũ Vân dương dương đắc ý, rút tai nghe, đặt ở giữa ngực, ánh mắt Giản Phàm tức thì chiếu vào đó, giữa khe áo lộ ra một mảng da trắng mịn, thấp thoáng non nửa bầu ngực lộ ngoài áo lót, ực, là loại nâng ngực chỉ ôm nửa dưới, mắt sáng lên tựa hồ muốn xuyên qua cổ áo nhìn thấy chân tướng, không ngờ bị phát hiện: : Nhìn cái gì, em móc mắt bây giờ.”

Dương Hồng Hạnh cường thế, Tần Thục Vân ôn nhu, Ngưu Manh Manh thật thà, bốn cô gái trong phòng 202 năm xưa mỗi người một tính, có điều dám làm dám nói, không ngại "chay mặn" chỉ có Lương Vũ Vân, khi đó ai không biết danh "thổ phỉ", Giản Phàm nói chuyện với em gái hờ này cũng chẳng kiêng kỵ, chỉ chỉ: “ Được, thế thì phải cho anh nhìn no mắt rồi hẵng móc cũng không muộn.”

“ Xì ...” Lương Vũ Vân trừng mắt uy hiếp, có điều hiệu quả không cao, đối phương càng mặt dày nhìn đã đời, đột nhiên thò đầu ra khỏi góc tường vẫy vẫy:” Đại tỷ, ở đây, ở đây.”

Giản Phàm giật thót mình đứng thẳng lên, đối với Dương Hồng Hạnh, y luôn có chút sợ hãi vô hình, đột nhiên ý thức được cái gì, nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, trừ mấy đồng nghiệp không quen ở bãi đỗ xe thì làm gì có ai, té ra bị lừa rồi, Giản Phàm trừng mắt lại. Lương Vũ Vân bĩu môi: “ Thừa biết anh chỉ dám nói mồm thôi, vừa nghe tên đại tỷ đã chột dạ, vậy mà còn muốn treo ghẹo bản cô nương, cho anh cơ hội ăn vụng mà anh làm việc chẳng dứt khoát, xì.”

“ Vãi ... Cổ áo em thấp như thế, cúc không cài những hai cái, ngay ở trước mặt anh, anh không nhìn mà được à, sao trách anh. Nếu nói trêu ghẹo, là em trêu ghẹo anh thì có ... anh nghi ngờ em cố ý quyến rũ anh, anh sẽ mách Hồng Hạnh.” Giản Phàm giờ có lý do chính đáng để nhìn rồi, là màu đen quyến rũ, tròn căng hấp dẫn, quên luôn chính sự:

Lương Vũ Vân chẳng biết cố tình hay cố ý, có điều không ngại Giản Phàm nhìn, rất hài lòng câu trả lời no mắt không sợ bị móc mắt của y, cười lấy tai nghe đặt vào tay Giản Phàm, lè lưỡi trêu: “ Em thử sức hút của mình một chút không được à? Anh cũng kém quá, không chịu nổi dụ hoặc, bái bái ... Tự đi nhé.”

Nói xong vẫy tay tạm biệt, nhún nhảy về văn phòng, tựa hồ đã xác nhận được sức hút của mình từ ánh mắt của Giản Phàm, thêm vài phần tự tin, đi rất nghênh ngang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận