Hắc Oa

Q6 - Chương 023: Tri kỷ lại chẳng phải hồng nhan. (1)

Cách Đại Nguyên hơn 300 km về phía tây bắc. So với cuộc sống khép kín nhà nào biết nhà nấy ở thành phố, tháng Giêng ở nông thôn cực kỳ náo nhiệt, ở nhà này uống tới say khướt, lại tới nhà kia chơi tới tối mịt, đánh mạt chược, đánh bài xuyên đêm không về. Tháng Giêng là tháng ăn chơi mà, trừ công việc ra thì cái gì cũng làm. Bây giờ người nông thôn vào thành phố làm việc cả năm, Tết về nhà, các chàng trai cô gái chơi càng điên. Từng có người thành phố cười người nông thôn thế này, ra cửa thấy núi, về nhà thì vợ con cả đống, cuộc sống quanh quẩn bế tắc. Thực tế, không phải cá sao biết niềm vui của cá, đôi khi hạnh phúc giản đơn vậy thôi, ít nhất ở cái thôn vẫn chưa mất hết vẻ nguyên sinh này, hạnh phúc chỉ có cơm no áo ấm, bình an cả đời. Cổng đại viện của ông già hạnh phúc Giản Phóng buộc hai con chó, đang nằm dưới ánh mặt trời tắm nắng, ngay cả khúc xương lớn còn dính thịt bên cạnh cũng chẳng buồn gặm, xem ra Tết được ăn uống phủ phê lắm rồi. Trong sân mấy con gà thả rông đang mổ thức ăn, bà Giản vui vẻ mò ổ gà lấy được bốn quả trứng gà mới đẻ, nếu mà nhìn thoáng qua sắc mặt, nhìn cách ăn mặc, bước chân, căn bản không giống bà già 70, bảo 50 cũng có người tin. Bà cầm quả trứng đứng lên thì thấy nha đầu điên nhà lão đại chạy ù ra hỏi: “ Bà nội, mẹ cháu đâu?”

“ Bên phòng nam chỗ thím cháu ấy, làm gì thế? “ Bà Giản gọi với theo:

“ Di động, cháu cho mẹ cháu xem tin nhắn.” Giản Lỵ vừa nhận được tin nhắn của Dương Hồng Hạnh, vẫy vẫy cái PDA móp góc:

Bà Giản hiếm khi khai hóa được một lần, xem thường: “ Chơi di động làm gì, có đẻ được đâu, chẳng bằng mấy con gà của bà.”

“ Bà nội, cái này đáng giá hơn ổ gà của bà.” Giản Lỵ cười ngặt ngoẽo, thật khó giải thích cho bà nội được, hỏi Giản Phàm đi đâu, nghe nói là tới Loa oa gia giết lợn, không dài dòng nữa, chạy ù đi:

Hai con chó đang ngủ gật bị giật mình sủa oăng oẳng, vừa chạy ra thì va ngay vào lòng mẹ vừa đi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận