Hắc Oa

Q6 - Chương 044: Thương đồ có hiểm. (3)

Thời Kế Hồng đọc một hồi, vậy là bay mất mấy nghìn rồi, Giản Phàm xót xa vô cùng, những khoản này đại bộ phận không thể không đóng, ở Ô Long cũng có chuyện tương tự, toàn lý do đường hoàng tới quán ăn không trả tiền, nhưng làm sao, trừ khi không làm nữa, nếu không phải chịu đựng đám người đeo băng đỏ. “ Giờ cháu biết vì sao mà đám ông chủ lớn đều ra nước ngoài, xã hội chủ nghĩa tốt thì tốt đấy, nhưng tài sản cá nhân không thần thánh như thế. Không phát tài thì bị coi thường khinh bỉ, có chút tiền thì người ta đều coi trọng rồi … Ha ha ha, thế này là ép người ta làm chuyện bất chính, vì làm ăn đáng hoàng sao mà sống nổi.” Giản Phàm đứng dậy buông tiếng thở dài:

“ Sợ thì đừng làm, làm thì đừng sợ, người ta có thu bao nhiêu đâu, thật keo kiệt, dì đúng là mù mắt, hôm đó cháu tới nhà còn thấy ăn mặc nghèo khó mà thương, té ra một tháng kiếm hơn 10 vạn.” Thời Kế Hồng rất tỉ mỉ, mỗi ngày cả tiền bán đồng nát cũng nhập sổ:

“ Vâng kiếm 10 vạn, nhưng 2 tháng tiêu năm sáu chục vạn sao dì không tính, 9 đầu bếp thêm vào 8 người các dì, dì tính hộ cháu xem, một tháng có tới nửa thời gian cháu đi kiếm tiền cho mọi người.”

“ Cút cút, lại bắt đầu kể nghèo kể khổ.” Thời Kế Hồng xua tay đuổi Giản Phàm như đuổi gà, hơn nữa chê cách ăn mặc của y làm xấu cửa hiệu:

Giản Phàm từ nhỏ được mẹ dạy "tiền tiết kiệm được là tiền kiếm được", chi tiêu có hơi dè xẻn chút, chi li chút, nhưng cần tiêu tuyệt đối không xót tiền, như chuyện y bán nhà là đủ thấy rồi, nhất là ở chuyện ăn uống chưa bao giờ keo kiệt với người khác. Bị dì Thời đuổi đi, Giản Phàm đi luôn, lên xe chở hàng đỗ ngoài nãy giờ vỗ vai đánh thức Hắc Đản đang ngủ gà ngủ gật vì đợi lâu: “ Hắc Đản, mùng 1 tháng 5 có về nhà không?”

“ Anh cho thì em về, không cho thì thôi. “ Hắc Đản ngồi ở ghế phụ lái đóng cửa lại, công tác một ngày tới giờ này gần như kết thúc rồi, không còn việc gì nữa:

Thời buổi này kiếm đâu ra nhân viên thành thật như thế, Giản Phàm vui vẻ ngay: “ Thế đừng về, này Hắc Đản, mày và Đậu Đậu mỗi tháng 6000, có đủ ăn ở chi tiêu không?”

Hắc Đản gật đầu: “ Không tốn tiền ăn ở nên coi như dư dả rồi, mà ai lại có thù với tiền chứ, anh phát nhiều hơn em cũng nhận, em đang tích góp tiền làm đám cưới.”

“ Này, chú ý chút, Đậu Đậu bây giờ trụ cột của quán, mày đừng làm con bé có thai, chưa tới tuổi kết hôn theo pháp luật đâu.”

“ Oa ca, chuyện này mà anh cũng quản à, anh còn tệ hơn Ngưu Tất Cường, sợ bọn em không làm việc như gia súc cho anh sao? “ Thế anh có phát lương gia súc cho mày không? Đợi khi kết hôn, anh sẽ cho món quà lớn.” Giản Phàm vẽ ra một cái bánh lớn làm mồi nhử:

Hắc Đàn đổi thái độ ngay:” Cho em một cái xe, em làm việc chăm chỉ.”

“ Được thôi. “ Giản Phàm đồng ý rất thống khoái, Hắc Đản chưa kịp vui mừng thì đã bổ xung: “ Xe đạp nhé, ha ha ha ... Mày và Đậu Đậu, hai đứa đều làm việc chăm chỉ chịu khó, sợ không có xe à? Mở quán tiếp theo anh giao cho Đậu Đậu quản lý, ngoài lương cứng còn chia hoa hồng, không chừng chưa kết hôn đã mua được xe rồi, cần gì anh cho, cái gì tự kiếm được mới có giá trị.”

Nghe thế Hắc Đản bắt đầu mơ ước cuộc sống tương lai tươi đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận