Hắc Oa

Chương 149: Hữu phượng lai nghi

Đó là chiếc Pocket PC hiệu Hp, Giản Phàm nói ra là hối hận ngay, thứ này tới mấy nghìn, sao mặt dày mà lấy được. Dương Hồng Hạnh nhoẻn miệng cười dịu dàng, không giống phong cách thường ngày của cô:
"Vô cớ tặng thứ đắt như thế, anh có nhận không? Cho anh mượn chơi, bên trong có game, còn có thể vào mạng xem tiểu thuyết, cho đỡ buồn."
Khoác túi lên vai rồi, còn định nói gì đó, Giản Phàm cầm cái máy trong tay hớn hở:
"Khi nào ra viện sẽ trả em, đang buồn."
"Ừ. " Dương Hồng Hạnh như có tâm sự đáp nhẹ một tiếng rồi đi, trước khi đóng cửa nói thêm:
"Bên trong còn có rất nhiều ảnh bạn học đấy."
"Biết rồi."
Giản Phàm định đứng dậy tiễn chân, nhưng Dương Hồng Hạnh từ chối, đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe cảnh sát rời khỏi bệnh viện, thở dài vuốt ve Pocket PC trong tay. Hai người bọn họ không thể quay lại ngày tháng vô tư lự như ở cơ sở huấn luyện nữa. Buồn chán nằm xuống giường, bấm tới chỗ lưu ảnh, đúng là có bức ảnh tập thể, Giản Phàm vui vẻ dùng bút cảm ứng phóng to lên, xem từng khuôn mặt quen thuộc. Tiêu Thành Cương cười như thằng đần, Cửu Cương cố làm ra vẻ trang trọng, Lương Vũ Vân bày tư thế còn hống hách hơn cả huấn luyện viên, Dương Hồng Hạnh thật xinh đẹp ... Vừa xem vừa cười, nhớ khi đó sống chết không chịu làm hình cảnh, bị chú hai đưa tới, hoảng hốt cái đã mấy tháng rồi, sao cảm giác mình đã làm cảnh sát tới mấy năm. Chuyển ảnh tiếp theo, giật cả mình, đó là đoạn đối thoại hôm đó hai người viết lên vở, mấy chữ lớn xiêu xiêu vẹo xẹo như rồng bay phượng múa, bị chụp thành ảnh, còn mấy hình vẽ như trẻ con. Xem lại mà toát mồ hôi hột, mình viết cái gì mà "anh bắn nữ nhân rất chuẩn", hôm đó mình ba lăng nhăng cái gì bản thân không rõ, không khỏi bật cười, tuy khi đó chẳng thích gì cuộc sống như trong trại tập trung ấy, nhưng giờ vô tình nghĩ lại, không ngờ là hồi ức đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận