Hắc Oa

Q6 - Chương 231: Sụp đổ từng mảng. (2)

“ Đừng giả vờ nữa, cảnh sát muốn đối phó với tôi nhưng không có chứng cứ, nên ném tên tiểu tốt cậu ra đi đầu chứ gì? Giản Phàm, trải qua nhiều chuyện như thế mà cậu vẫn tin cảnh sát à? Nếu có chuyện gì, chúng ném cậu ra làm vật hi sinh ngây, nghĩ cho thấu đáo.” Luật sư Cảnh không vừa, khích bác lẫn hăm dọa:

Ai ngờ Giản Phàm bĩu môi lắc đầu:” Có ngu mới đi tin cảnh sát.”

“ Vậy thì tôi không hiểu rồi.” Luật sư Cảnh cau mày :” Sao anh làm việc này?”

“ Có gì mà không hiểu, tôi không tin họ, nhưng họ tin tôi ... Tôi cũng biết ông không tin cảnh sát, nên mới lặn lội đường xa tới tìm ông mà.” Giản Phàm nhẹ nhàng hóa giải trò ly gián:

Luật sư Cảnh khoanh tay trước ngực: “ Được, vậy chuẩn bị đưa tôi đi đâu, cái nắm xương già này cái gì cũng sợ, nhưng không sợ cảnh sát đâu.”

“ Chúng ta nói chuyện với nhau thôi, không có ai là cảnh sát ở đây cả, luật sư là vua không ngai, ai dám làm gì ông chứ? Đừng lo, chỉ trò chuyện, vài chuyện nhỏ thôi, còn không phải là hỏi chuyện.” Giản Phàm lại giở bài đối phó với Lưu Siêu Thăng ra:

Nhưng luật sư Cảnh kiến thức cao hơn chàng tổng giám đốc kia nhiều:” Nếu tôi không muốn trò chuyện thì sao?”

“ Tùy tiện, ông có thể xuống xe bây giờ, hoặc đi đâu tôi đưa tới đó.” Giản Phàm ra hiệu Dương Hồng Hạnh dừng xe bên lề đường:

Cảnh Duệ Uyên im lặng một lúc, sau đó mở cửa xe, một chân bước xuống nhìn Giản Phàm, lại nhìn xe phía sau, không ai có phản ứng gì, càng thêm hồ nghi, làm gì dễ dàng thế, e lúc đó rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. “ Luật sư Cảnh, tôi biết hiện giờ có cả đống câu đố quẩn quanh trong đầu ông, chuyện ông biết tôi đều biết, chuyện tôi biết thì ông không biết, chẳng lẽ ông không muốn biết là tôi đã biết những gì?”

Một đống chữ "biết" nối liền nhau làm luật sư Cảnh miệng co giật, vốn do dự rồi, giờ quyết định chưa đi vội. “ Cơ hội phải biết nắm lấy, luật sư Cảnh, ông làm luật bao năm, chẳng lẽ còn không hiểu bắt cóc tống tiền giờ thành mưu sát, đừng nói chủ mưu, ai dính tới một chút thôi cũng không cách nảo rửa sạch sẽ nổi đâu ... Đừng hỏi tôi chứng cứ, ông làm luật sư tự biết, chứng cứ thực sự quan trọng đến thế à? Lưu Siêu Thăng bị đưa đi rồi đấy, tôi thấy có ai làm gì được đâu, ông thấy thân phận mình so với Lưu Siêu Thăng thế nào?”

“ Cậu uy hiếp tôi đấy à?” Luật sư Cảnh phát run vẫn nghiêm giọng quát, nhưng chuyện đúng như Giản Phàm nói, giờ dính líu tới mưu sát rồi, ông ta không dám xem nhẹ nữa:

Giản Phàm tỏ vẻ chân thành đưa tay ra:” Tuyệt đối không phải uy hiếp, mà là lời nói thật lòng, ông không nghe thì thôi, làm phiền đóng cửa xe lại hộ tôi, lần sau gặp ông không phải là tôi nữa đâu.”

Cạch! Hồi lâu sau cửa đóng lại, nhưng không phải là từ bên ngoài, mà là từ bên trong, luật sư Cảnh ngồi về chỗ cũ: “ Được rồi để xem lời thật lòng của cậu ra sao, tôi còn muốn biết các cậu muốn làm gì?”

“ Yên tâm, chỉ nói chuyện thôi không làm gì cả, Hạnh Nhi, đi thôi.”

Giản Phàm ra hiệu xe chầm chậm lên đường, không có điểm đến nào cụ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận