Hắc Oa

Q6 - Chương 137: Lời lẽ hoang đường. (2)

“ Ừm ... Đây là đâu, trạm thu phí à? “ Giản Phàm lờ đờ mở mắt ra, phía trước là kiến trúc như cái cổng cao, dòng xe đi vào như nước chảy, hình như là trạm thu phí, chỉ không rõ mình đang ở đâu:

Phản ứng thứ hai của y là sờ người, di động, ví tiền, trong ví còn nguyền 2400 đồng, thẻ tín dũng vẫn còn, tức thì ngớ ra. Tiếp đó nhìn quần áo từ trên xuống dưới, vẫn chỉnh tế, soi gương chiếu hậu trên xe, trừ vết xẹo ra vẫn đẹp trai lắm, mở cửa, đi một vòng, xe vẫn còn nguyên, người lành lặn, trừ đầu óc hơi ù cảm giác nôn nao giống say xe ra thì không có gì bất thường. “ Gặp ma à? Thế nào mình lại ở đây …? “ Giản Phàm cố vỗ đầu nhớ lại chuyện trước đó, đúng rồi mình đi tìm Sở Tú Nữ, vào cửa một cái bất tỉnh nhân sự, hình như vừa mới xảy ra, sao trời đã sáng rồi? Nhìn bốn xung quanh, là trạm thu phí cao tốc, xe đỗ ở bãi cỏ bên đường: “ Thế này là sao, mình ở tiểu khu Hưng Hoa mà.”

Đầu óc có chút chậm chạp! Quay về xe, càng nghĩ càng hồ đồ, hình như đi gặp Sở Tú Nữ, sau đó bị người ta bắt cóc, nhưng giờ xung quanh ánh nắng chan hòa, núi xanh ngăn ngắt, sau lưng là thành phố Đại Nguyên, bắt cóc đâu ra? “ Mẹ nó chứ, đứa nào chơi mình thế ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận