Hắc Oa

Chương 205: Sao ra nông nỗi này?

Càng tới gần khách sạn Cửu Đỉnh thì cảnh tượng càng thê thảm, bãi đỗ xe vương vãi những tờ giấy ghi "trả tiền", "bồi thường", "Tương Cửu Đỉnh lừa đảo", chai nước, vỏ hộp, túi ni lông khắp nơi như cái bãi rác chưa được dọn sạch. Khi tới gần đại sảnh không còn thấy phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp nữa, mà thay vào đó là một đám nam nhân đi dép lê, mặc quần ống rộng, áo ba lỗ hoặc cởi trần trùng trục ngồi đó hút thuốc, uống bia, hoặc tụ tập đánh bài, thi thoảng phát ra tiếng chửi tục tĩu, khạc đờm nhổ bừa bãi. Đâu còn là khách sạn nghỉ dưỡng nữa mà biến thành chuồng lừa chuồng ngựa rồi, chưa đi tới cửa thì trong đám đông một người mặt mày bặm trợn hô:
"Ê ê, đi chỗ khác nghỉ đi, nơi này đóng cửa rồi."
Giản Phàm vẫn cứ đi tới:
"Tôi không thuê phòng, tới tìm người."
Chẳng qua là một đám người muốn đòi lại tiền bằng phương pháp hơi quá khích thôi, Giản Phàm chẳng để trong lòng, loại chuyện này không hiếm. Mấy năm trước vụ án huy động vốn dân gian phi pháp, cuối cùng vỡ nợ, kẻ cầm đầu chạy mất, mấy trăm người mất tiền bao vây chính phủ thành phố mới là hoành tráng. Những người kia không ngăn cản, nhìn một cái rồi việc ai nấy làm, Giản Phàm lách mình qua đám đông đi vào trong, đột nhiên trong số đó có một người vừa đối mặt với y vội che mặt nấp đi như trộm, lạnh lùng quát:
"Ê, Mơ Hồ, mày giả bộ cái gì? Thấy mặt tôi mà dám trốn sao?"
Giản Phàm nhận ngay ra tên bảo an của Thịnh Đường, không biết sao lại ăn mặc thành lưu manh còn trà trộn trong đám người đòi nợ, cái mắt hí của hắn chẳng cần che người ta cũng không nhìn thấy. Mơ Hồ biết không trốn được, ngượng ngùng đứng lên:
"Anh Giản, anh cũng tới chơi ạ?"
"Chuyện gì thế này?"
"Không có gì đâu ạ, Tương Cửu Đỉnh lừa người ở dưới nhiều tiền lắm, mọi người tụ tập ở đây đợi hắn trả tiền."
Giản Phàm nhíu mày:
"Chẳng phải hắn trốn vào bệnh viện rồi à?"
"Vâng, nhưng chưa trả tiền."
Giản Phàm thuận tiện hỏi mấy câu, lòng càng sinh nghi nhìn kỹ lại đám đông, giận mình nhìn thấy một người, vốn từng là cấp dưới của mình khi làm hiệp cảnh, tuy gầy hơn, đen hơn, nhưng không thể nhầm người được, quát:
"Địa Lôi, Hách Kiến Lôi, mày làm cái gì ở đây vậy!?"
"Oa ca, anh vẫn nhận ra em ạ, em theo anh Mơ Hồ tới đây ... chơi thôi" Hách Kiến Lôi định nói gì đó bị Mơ Hồ ở bên chọc một cái vội sửa lời, bất ngờ gặp Giản Phàm rõ ràng là hết sức vui mừng, kéo sang bên:
"Oa ca sao anh cũng tới chỗ này?"
"Anh tới tìm người quen, còn mày, tới Đại Nguyên bao giờ mà không tìm anh?"
Hách Kiến Lôi gãi đầu gãi tai:
"Đồn công an đuổi mấy đứa bọn em đi rồi, đành phải tới Đại Nguyên tìm việc, Thán Chùy đi cùng em còn Hắc Đản theo cha nó bán đậu hũ."
"Từ bao giờ, tìm được việc chưa?"
"Chưa lâu lắm ạ, giờ em làm bảo an."
"Được, cho anh số điện thoại, lúc khác anh tới tìm."
Hiệp cảnh ở đồn công an thay người như cơm bữa, thấy Địa Lôi có công việc rồi, Giản Phàm cũng vui, hàn huyên vài câu rồi đá đít Mơ Hồ, hắn vội vàng ân cần xua đuổi đám đông cho Giản Phàm đi. Chuyện này có vấn đề rồi, sao mà bảo an của Thịnh Đường đều tới góp vui, chẳng lẽ Đường Đại Đầu ngầm giở trò? Nhưng mà nghe thì còn có rất nhiều khẩu âm vùng ngoài, không giống người Đại Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận