Hắc Oa

Q6 - Chương 255: Mọi chuyện kết thúc rồi. (5)

“ Im mồm!” Tần Cao Phong quát, cái đám này toàn tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mấy lời hàm ý sâu xa không hiểu, còn dễ gây nhầm lẫn, nghĩ tới đó nói thẳng luôn: “ Đoán bừa cái gì, sự thực là một tổ lập tam giác sắt tập kích nghi phạm, một người chặn hậu, ở đâu ra người thứ năm? Không phải bịa đặt à? Làm sao tôi không biết?”

Quách Nguyên vỡ lẽ, hớn hở gật đầu: “ Đúng đúng ạ, chỉ có bốn người, tôi hồ đồ rồi, chúng tôi sửa ngay.”

“ Còn nữa, Tiểu Hành, tôi hỏi cậu, có phải cậu phóng hỏa không? Vừa vào đội không bao lâu đã học nói dối rồi à?” Tần Cao Phong quay sang Hành Lương Đức:

“ Đội trưởng tôi ...” Hành Lương Đức lúc này chửi thầm Giản Phàm, không ngờ chuyện này thành vuốt râu hùm, đội trưởng không cho người thứ năm bại lộ, vậy thì phỏng hỏa là tội của mình hết:

“ Đội trưởng, tôi biết, tôi biết ...” Vương Minh giơ tay, nghe ra đội trưởng muốn bao che Tiểu Hành, kéo hắn ra sau: “ Khi đó ba chúng tôi ở trong nghĩa trang bao vây mục tiêu, hai vũ cảnh theo sau, bên ngoài đỗ xe ở con dốc, vì không gài phanh tay, xe trước bị trôi đâm vào xe sau gây cháy ... Quá trình là thế, đúng không, mù à, không thấy à?”

Tiểu Hành thấy lối thoát rối rít gật đầu, thế là hình thành nhận thức chung, Tần Cao Phong phất tay:” Đi đi, viết khách quan thực tế, phù hợp với tình hình, tôi đang đợi thỉnh công cho các cậu đấy.”

“ Vâng!” Bốn người đồng loạt kính lễ, hiểu ý đội trưởng, che miệng cười trộm ra ngoài, công lao chuyến này ăn chắc rồi, không chạy đi đâu được nữa. Mọi chuyện vậy là xong, Tần Cao Phong đứng dậy vặn lưng, cầm mũ lên, chỉnh lại trang phục, sải bước ra ngoài văn phòng, nhàn nhã tới phòng khách, phất tay đuổi cảnh vệ đi. Gõ gõ cửa, không ai đáp, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Giản Phàm vắt chân chữ ngũ đang ung dung thưởng thức thứ trà đãi khách chất lượng kém của đội, lại còn làm ra vẻ thâm trầm tay kẹp điếu thuốc, hết sức tiêu diêu. Tần Cao Phong đứng ở bên cửa, dùng cái giọng điệu chất vấn nghi phạm:” Chà, thanh nhàn quá nhỉ, Giản Phàm, tố chất tâm lý của cậu không tệ, chuyện tiết lộ bí mật do cậu làm chứ gì? Tôi hoài nghi sự kiện tắc đường do cậu gây ra, đó là tội phá hoại trận tự công cộng nghiêm trọng, chẳng lẽ cậu không có gánh nặng tâm lý nào?”

“ Tôi chẳng làm chuyện gì thẹn với lòng, sao phải có gánh nặng tâm lý.” Giản Phàm dửng dưng, không tin bằng vào trình độ đám cảnh sát này tra được ra mình: “ Đội trưởng, cách ngôn của anh nói mà, anh quên rồi sao?”

“ Đừng có di chuyển đề tài, tôi hỏi lời nói thật, không phải cách ngôn.”

“ Trước khi anh có bất kỳ chứng cứ nào, dùng cách ngôn trả lời là cách trả lời tốt nhất.” Giản Phàm nhướng mắt lên, có phần ương bướng thách thức:

Có câu này là Tần Cao Phong biết đáp án chính xác rồi, không biết kết quả cuối cùng thế này nên cao hứng hay cười khổ vì đào tạo ra một thứ quái thai nữa, đi tới đứng trước mặt Giản Phàm đá cái chân vắt vẻo của y sang bên: “ Cho cậu hai con đường, tự chọn.”

Giản Phàm khinh bỉ: “ Đừng giả vờ thâm trầm, muốn gì nói thẳng đi, không có chứng cứ đừng tùy tiện chụp mũ lên đầu tôi, còn chọn đường nào là tùy tôi.”

“ Được, thứ nhất, chuyện xảy ra hôm nay tôi sẽ báo cáo đúng sự thực, nói không chừng cậu sẽ được phần thưởng thị dân ưu tú gì đó, nhưng như thế chuyện đốt xe khó ăn nói, phải tra xem là chủ ý của ai ... Còn cả bản ghi hình lưu giữ ở ĐTH là ai giả mạo lĩnh, phải tra tới cùng ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận