Hắc Oa

Chương 220: Thối hoắc cả rồi (1)

Người tới Tiểu khu Liên Hoa xem nhà sau một hồi xung đột liền chuyển sang xem náo nhiệt, có người tức giận bỏ đi, nhưng người ở lại không giảm mà còn tăng, ngay cả cái trung tâm mua sắm trước Tết tung ra chiêu đại hạ giá cũng chẳng thu hút đám đông như vậy. Trung Quốc chúng ta không thiếu người, Trung Quốc chúng ta không thiếu người ưa náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hà Phương Lộ lái xe nhìn nơi bán nhà náo loạn thì không hiểu loại chuyện này có ích gì cho việc giải quyết khốn cảnh của Cửu Đỉnh, xe đi quanh tiểu khu một vòng, vị tổng giám đốc mới xuất viện không biết kiếm đâu ra ống nhòm, hí hửng say sưa hơn trẻ con. Hai người xem suốt một tiếng đồng hồ tới khi xe cảnh sát hù còi tới mới rời hiện trưởng, Hà Phương Lộ hồ nghi hỏi:
"Tổng giám đốc, đây là cách giải quyết vấn đề của chúng ta à?"
"Đây chỉ là màn mở đầu thôi."
Tương Cửu Đỉnh cười đầy khoái ý báo thù:
"Liệu có hiệu quả không?"
Tương Cửu Đỉnh nhìn cô thư ký xinh đẹp của mình, hứng chí trêu chọc:
"Ngốc, đương nhiên hiệu quả, nếu như cô chuẩn bị mua nhà, biết tin tức thế này, cô sẽ quyết định thế nào? Đừng nghĩ, nói luôn."
Hiếm khi tổng giám đốc dùng giọng điệu chớt nhả như vậy, Hà Phương Lộ đáp không suy nghĩ:
"Ừm, tôi sẽ đợi."
Kỳ thực quan hệ giữa Tương Cửu Đỉnh và Hà Phương Lộ hoàn toàn chỉ có trên công việc, không có chút riêng tư hay ám muội nào, tất nhiên không phải vì hắn là nam nhân chung thủy gì cả, chỉ là chiêu che mắt thôi. Ngay cả mỹ nhân xinh đẹp như thế suốt ngày lượn lờ trước mắt mà ông chủ Tương cũng không động lòng thì không cần phải lo lắng y ăn vụng ngoài kia, đúng không? Đó chính là chỗ cao minh của Tương Cửu Đỉnh, hắn vỗ tay bôm bốp:
"Đúng, đây chính là hiệu quả, người bán tín bán nghi vào xu thế giảm giá sẽ dừng lại chờ đợi, mua khi lên chứ không mua khi xuống là tâm thái phổ biến, Nhân Thông sẽ bị sa vào cái vũng lầy này, muốn thoát chỉ có hai cách bán giá rẻ, hoặc là ông ta đi nhảy lầu."
Hà Phương Lộ thấy tổng giám đốc quá lạc quan:
"Nhưng sao tôi cảm thấy có chút không khớp, chẳng lẽ anh hận Trương Nhân Hòa như thế?"
"Ha ha ha, cái này nói tiết lộ sớm mất vui, lấy nấu ăn làm ví dụ nhé, chỉ có dùng lửa nhỏ từ từ đun mới mềm cả xương, nên đừng gấp. Lần này tôi nhất định nấu ông ta thành nồi canh vương bát, ha ha ha."
Tương Cửu Đỉnh cười rất thần bí, sự thực hơn mọi lời hùng biện, giờ hắn hoàn toàn tin tưởng Giản Phàm rồi:
"Lời này sao nghe quen quá."
"Ha ha ha, là Giản Phàm từng nói chứ ai, cô đi đâu đấy? Không về, lái tới tổng bộ Nhân Thông xem trò vui."
Tổng bộ Nhân Thông tuy không loạn như chỗ bán nhà, người cũng đông song đều bị khống chế, mười mấy bảo an căng thẳng đi qua đi lại, xem ra đã có phòng bị. Hà Phương Lộ ngồi một lúc, thấy 10 giờ 15 rồi, mất kiên nhẫn hỏi:
"Làm gì có trò hay."
"Sắp rồi, Giản Phàm nói có là nhất định sẽ có, tôi nghi khi chúng ta bị bao vây, tên khốn kiếp đó cũng ngồi trong xe xem trò cười, nay tôi tọa sơn xem hổ đấu."
Tương Cửu Đỉnh nghiến răng nghiến lợi, xem ra thâm thái báo thù đã bị Giản Phàm khơi lên tới mức cao nhất:
Hà Phương Lộ thấy quá nhiều chuyện lừa lọc gian trá rồi, lần này nghe lời tổng giám đốc, mơ hồ có chút đáng tiếc, chàng trai tươi sáng ấy, rốt cuộc đóng vai trò gì trong âm mưu này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận