Hắc Oa

Q5 - Chương 272: Kết thúc cũng là sự bắt đầu. (2)

Ngày 22 tháng 8. Ngày hôm đó Lục Kiên Định nhớ rõ nhất vì đó là năm thứ 3 hắn nắm đội trọng án, cũng là thời điểm huy hoàng nhất trong sự nghiệp của hắn, vừa mới kết thúc hội nghị công tác nửa năm của thành phố, nhận về 4 lá cờ gấm, 17 vinh dự cá nhân cho đội, gần như vơ vét hết vinh dự chất lượng nhất đầu năm, là tiêu điểm toàn thành phố. Đúng rồi còn có công lao hạng 1 được bộ treo tặng, không ai ghen tỵ, là truy tặng. Vừa kết thúc cuộc họp, người theo cùng đội trưởng trở về có chút hoang mang, chuyện vui lớn như vậy mà sao không thấy nụ cười nào trên mặt đội trưởng, hình như có vấn đề, về đội xong ném cờ gấm, phần thưởng ném vào văn phòng đại đội, một mình về phòng đóng cửa lại. Vừa mới ngồi xuống nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là bên văn phòng hỏi có phát hay không, hoặc có liên hoan hay không, bực mình hô một tiếng "vào đi", vừa đi vào là Lục Kiên Định thở dài, hai vị ban chính trị tỉnh, loại đi tới đâu không ai ưa, hỏi vị tên Trịnh Cường: “ Chủ nhiệm Trịnh, lại ai bị bắt đi thế?”

“ Vẫn là vị lần trước, tên Giản Phàm, lại có tình hình mới.” Trần Quốc Khánh giải thích:

“ Vẫn còn cơ à? “ Lục Kiên Định líu lưỡi, thằng tiểu vương bát đản đó đít toàn phân, không biết chùi tới bao giờ mới sạch:

“ Anh xem cái này.” Trần Quốc Khánh đưa tới một bản tư liệu: “ Giờ vụ án đã đi về hướng sáng tỏ, nguồn hối lộ của Tiêu Minh Vũ tới từ đồn trưởng, tiểu đội trưởng cơ sở, chúng tôi phụ trách xác thực số tiền hối lộ. Theo lời khai Tiêu Minh Vũ, ông ta làm thủ tục nhập cảnh tịch cho mười mấy người, tiền hối lộ từ 5 vạn tới 15 vạn, sở trưởng Lưu, phó sở trưởng Mạnh chỉ thị, toàn bộ kẻ trà trộn vào đội ngũ này phải bị loại bỏ, người có nghi vấn tạm thời đình chỉ ... Giản Phàm có tên trong danh sách. Lục Kiên Định mặt co giật đẩy tài liệu về, gãi đầu gãi tai không biết phải lên tiếng thế nào. Trịnh Cương cho rằng hắn muốn bao che cấp dưới, nói: “ Đội trưởng Lục, nếu anh không tin chúng tôi, có thể gọi điện cho cục trưởng Lương của các anh xin chỉ thị, giống lần trước, tôi hỏi xong mới quyết định, nếu thuận tiện xin anh thông báo.”

Lục Kiên Định thở dài, lục lọi ngăn kéo ra bưu kiện EMS, lấy phù hiệu cảnh sát đặt sầm lên bàn, tiếp đó là một bản thảo, sầm một tiếng, rồi hai phần thưởng, cuối cùng là một giấy khen, đưa tay ra:” Mời.”

Chẳng biết ý gì, hai vị kia thò đầu nhìn, chỉ thấy tờ giấy viết ba chữ ngay ngắn "đơn từ chức", khi hai người còn nhìn nhau, Lục Kiên Định thở dài:” Các vị bớt được việc rồi đấy, cậu ấy từ chức rồi, các vị nghĩ sao tôi không thèm biết, tôi thấy tiếc lắm, một người công lao hạng nhất thì chết, người công lao hạng hai thì bỏ đi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận