Hắc Oa

Q6 - Chương 272: Tình định ôn nhu. (8)

Đám nữ nhân la hét chói tai, đẩy Ngưu Manh Manh ra, Ngưu Manh Manh xấu hổ, sống chết không chịu lên. Trong lúc náo nhiệt không ai chú ý có người lặng lẽ rời đi, đó là Hồ Lệ Quân, tiếng hò reo vui vẻ vẫn truyền đi rất xa, vài phần cô tịch, vài phần hâm mộ, đó là thời khắc rực rỡ nhất của một nữ nhân, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên với mình rồi. Tới cổng Hồ Lệ Quân lại quay đầu, cho tới hôm nay, phần tình cảm đó vẫn không buông bỏ được. “Đi thôi nào, thằng nhóc đó đúng là hại người không ít, may mà kết hôn rồi, mong rằng các cô gái thoát được kiếp nạn.” Đột nhiên có một gióng nói vang lên bên cạnh, một cánh tay đưa khoác lấy tay Hồ Lệ Quân, chính là Sử Tĩnh Viện:

“Nói linh tinh gì thế?” Hồ Lệ Quân hơi đỏ mặt, bọn họ cùng là người đại đội một, lại là số ít cô gái trong đội, xưa nay quan hệ thân mật, Hồ Lệ Quân sau khi rời ngành, gần như cắt đứt toàn bộ quan hệ cũ, chỉ có với Sử Tĩnh Viện càng thân thiết hơn trước, chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện:

“Được rồi, coi như tôi nói linh tinh, có tin vui cho cô đây, hồ sơ của cô được chấp nhận rồi, chúc mừng viện trưởng Hồ …” Sử Tĩnh Viện vừa nói vừa lấy trong túi sách ra một bản tài liệu:

Có người đi, cũng có người tới, khi trò chơi tới hồi kết, bữa tiệc bắt đầu, Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh đi từng bàn mời rượu thì chiếc xe Audi mà người Tân Thế Giới đều nhận ra mới xuất hiện, Sở Tú Nữ ngồi ở ghế phụ lái nhìn thảm đó, chợt nói: “ Cô đi đi, tôi không thích chỗ ồn ào.”

“ Tổng giám đốc ...” Trương Vân xót xa nhìn Sở Tú Nữ khôi phục phần nào dung mạo lộng lẫy, nhưng nỗi buồn càng tăng thêm:” Chị không đi được không?”

“ Người thân không còn, ở lại làm gì, chỉ làm trò cười cho người ta thôi, đi vậy, tránh xa cơn ác mộng này ... Ở đây giao cho cô, có thời gian tới thăm tôi.” Sở Tú Nữ giọng bi thương vô tận, chẳng có niềm vui tai qua nạn khỏi:

Trương Vân ảm đạm, khổng ngờ tổng giám đốc sau khi bình phục, việc đầu tiên là đem hết tài sản bán đi, trả một phần nợ, trừ một phần nhân viên được Thực Thượng tiếp nhận, số còn lại phát ít tiền vỗ về, cùng là nữ nhân, cô không biết an ủi ra sao: “ Chị không cáo biệt anh ấy à?”

“ Không cần, chúng tôi vốn không cùng một loại người, cô không nhận ra anh ấy luôn cố ý né tránh tôi sao? Thay tôi chúc phúc họ ... Cả hai đều là người tốt.” Sở Tú Nữ lắc đầu, phần cảm kích này không cách nào dùng lời biểu lộ hết, ở Đại Nguyên, điều duy nhất khiến cô lưu luyến chỉ có người đó thôi, chỉ hận biết nhau quá muộn:

Giờ không còn nữa, xe từ từ rời đi, biến mất, Trương Vân nhìn theo, lòng dâng lên sự nuối tiếc. Đi vào đại sảnh, xuyên qua bàn tiệc nhốn nháo mãi mới thấy Giản Phàm bị đám đông bao vậy, đang chuốc rượu y, ngồi một mình hồi lâu mới có cơ hội gặp đôi tân nhân đi lên tầng hai thay áo, Giản Phàm mặt hồng rực, không biết uống bao nhiêu, Trương Vân khổ sở nói:” Tổng giám đốc Sở đi rồi.”

“ Đi đâu?” Giản Phàm hàm hồ, đầu óc không tỉnh táo lắm nữa:

“ Trương Vân rốt cuộc là sao?” Dương Hồng Hạnh nhận ra chút gì đó, hỏi:

“ Chị ấy định cư ở Anh, không về nữa.”

Nghe câu này cả hai mới giật mình, Giản Phàm hết sức thất vọng lẩm bẩm: “ Thật là, sao không tới uống một ly rồi đi ... Trương Vân, bảo cô ấy đứng đi vội, chúng tôi đi tiễn.”

“ Không cần đâu, chị ấy sẽ lặng lẽ rời đi .... Đây là thứ chị ấy để lại.” Trương Vân lấy ra văn thư pháp luật giải thích: “ Đây là công chứng tài sản, mảnh đất ở Khấu Trang là quà cưới tặng hai người.”

“ Ợ ...” Giản Phàm đỡ lấy cái bụng như có sóng cuộn trào, cố cắn răng nuốt lại rượu trào ra, đẩy lại: “ Thứ, thứ này làm sao tôi nhận được?”

Đây là tài sản trị giá gần 1000 vạn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận