Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 987: Tần Lương Ngọc (2)

Lý Chính khẽ vuốt cằm, hai đại thánh địa Hỏa Phượng vực không thể nào là đối thủ của Hỏa Hoàng Hoàng triều, Hỏa Hoàng Hoàng triều độc bá Hỏa Phượng vực là khẳng định, mà bây giờ nguyên nhân không có sử dụng lôi đình thủ đoạn rất có thể là đang câu cá.
Câu đại thế lực của các vực còn lại trợ giúp.
Thì giống Đại Tần hoàng triều bây giờ.
- Thái úy, xem ra Đại Tần hoàng triều chúng ta cần phải tăng tốc tiến độ, đại chiến Hỏa Phượng vực rất dễ dàng hấp dẫn các đại thế lực chú ý, chúng ta đã liên minh cùng Hỏa Hoàng Hoàng triều, Phong Lôi vực cũng không cần quá nhiều bố trí, sau khi chưởng khống Lăng Thiên vực, cứ nhằm tới Phong Tình thánh địa lúc trước tiến vào Lăng Thiên vực, thu bọn họ vào tay.
Ánh mắt Tôn Vũ lóe qua một đạo tinh quang, trịnh trọng gật đầu.
Còn bên cạnh Trang Chu mỉm cười, thân thể như ẩn như hiện, đại hình truyền tống trận từ Lăng Thiên vực đến Phong Lôi vực đã được bắt đầu xây dựng.
Bây giờ thừa tướng của hai đại siêu cấp Hoàng triều Lăng Thiên vực, Hứa Du, Phùng Kỷ tăng thêm La Võng, dân tâm lên tới quan viên xuống đến bách tính Hoàng triều đã dần dần dựa vào Đại Tần hoàng triều, không lâu sau đó, rất dễ dàng đến mức độ không cần chiến đã có thể hàng.
Mà hai đại thánh địa còn lại, bọn họ một mực dùng vũ lực đè ép, cảm giác ỷ lại của bách tính dành cho thánh địa không mạnh, không có lực ngưng tụ, tăng thêm uy danh văn thần mãnh tướng Đại Tần hoàng triều được truyền bá, chỉ cần chờ đợi thời gian liền có thể.
Trong lòng Lý Chính thầm than, tốc độ Đại Tần hoàng triều quật khởi thật nhanh, lấy được địa bàn càng ngày càng nhiều, nhưng nhân tài trung kiên lại không đủ, nhóm đầu tiên học sinh giáo dục bắt buộc cũng đã trưởng thành, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, vẫn cần tăng lớn cường độ, theo thực lực Đại Tần hoàng triều cường đại, văn thần mãnh tướng càng nhiều, địa bàn đánh hạ càng nhiều, thế lực Đại Tần hoàng triều đánh hạ sẽ chỉ càng nhanh mạnh hơn so với trước đó.
Ba năm chưởng khống Lăng Thiên vực, năm năm đánh hạ Phong Lôi vực.
Khi Đại Tần hoàng triều leo lên sân khấu lớn năm thứ mười đã muốn độc bá Nam bộ bách vực đại thế giới.
......
Hỏa Hoàng Hoàng triều, Nam Cung Minh Phượng đã trở lại trong hoàng cung, một thân Phượng Hoàng đế bào bày ra bá khí không có gì sánh kịp của Nam Cung Minh Phượng.
- Truyền ý chỉ của trẫm, để Tần Lương Ngọc hồi triều.
- Tuân lệnh.
Công công trong cung thủy chung không dám ngẩng đầu, cung kính trả lời một tiếng, bước nhanh lui ra cung điện, lập tức truyền tin để Tần Lương Ngọc tác chiến ở tiền tuyến trở về.
Trên chiến trường giao chiến cùng hai đại thánh địa, một trận đánh cỡ trung đang bạo phát.
Hỏa Hoàng Hoàng triều đối chiến Kinh Ma thánh địa.
Trăm vạn đại quân đối chiến, chiến trường kéo dài hơn mười dặm, vô tận khí huyết chập trùng hư không, nhuệ khí đáng sợ khuấy động Trường Thiên.
- Giết!
Vô tận gào rú thét dài.
Có đến trăm vạn mũi tên lăng không, lít nha lít nhít, đều che đậy hư không cả mảnh trời.
Chân nguyên lưu chuyển bên trong từng mũi tên, huyết quang bốn phía, mang theo lực lượng vô cùng cường đại, hung hăng bắn về phía đối phương.
- A!
Từng tiếng kêu thảm trước khi chết quanh quẩn hư không, từng người từng người chiến sĩ hai mắt trừng trừng, trên người thể, bị mấy chi, mười mấy chi, thậm chí mấy chục mũi tên nhọn xuyên qua.
Hướng.
Tướng sĩ song phương được tướng lĩnh hiệu lệnh không sợ hãi trùng phong về phía trước, quân đoàn trưởng hai phe nhấc thương, thẳng tắp hướng phía trước, lấp lóe vô tận phong mang, huyết quang liên tục, khuấy động hơn mười dặm hư không.
Mặt mũi bọn họ tràn đầy băng lãnh, trong mắt toát ra sát ý khát máu, sát khí ngút trời, hai dòng nước lũ đáng sợ chạm vào cùng một chỗ.
Vô số máu tươi nhất thời bắn tung toé, như từng đoá từng đoá huyết hoa, nở rộ trong hư không.
Từng cường giả Chí Tôn lăng không giao chiến.
Chấn động nổ vang rung trời, từng đạo từng đạo huyết sắc gợn sóng bạo phát, đại địa rơi xuống, đại thụ che trời sụp đổ, từng khối cự thạch bay lên bầu trời, sau đó tứ phân ngũ liệt.
Mà phía dưới, hai phe tướng sĩ đang liều chết chém giết, máu tươi vẩy ra trên không trung, từng đạo từng đạo đao quang hoành không, từng chuôi trường kiếm loá mắt, một cây trường thương sắc bén, vô tận huyết sát tràn ngập thương khung! Mỗi một lúc, mỗi một khắc, đều có ngàn vạn tướng sĩ song phương bỏ mình.
Trong đó sáng nhất chính là một ngân giáp kỵ quân.
- Bạch Ngọc quân.
Tướng lĩnh chính là Tần Lương Ngọc, người vừa nghe tên đã khiến Kinh Ma thánh địa e ngại.
Mười vạn ngân giáp thiết kỵ trùng trùng điệp điệp, như một đám mây đen bao phủ, trường thương chỉ xéo, không gì có thể cản.
Giết!
Bên trong mưa máu bay tán loạn, mười vạn ngân giáp thiết kỵ trùng phong, như sông dài băng lạnh bao phủ, ngựa đạp thiên hạ, từng dãy địch nhân bay tứ tung, bụi mù tràn ngập, sát khí ngút trời.
Chỗ nào chiến đấu nghiêm trọng nhất, bọn họ sẽ theo tướng lĩnh khoác ngọc giáp màu bạc với áo bào chói mắt phía trước phóng tới đó.
- Tần Lương Ngọc, để mạng lại.
Trong lúc đó, ba vị cường giả Thánh Võ cảnh toát ra khỏi chiến sĩ địch nhân, mai phục Tần Lương Ngọc.
Ầm ầm!
Giống như thiên lôi nổ vang.
Ba người chém ngang trường đao trong tay.
Ba người bọn họ chính là tam ma huyết Đao trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh Kinh Ma thánh địa, ba vị mặc dù là Thánh Võ cảnh sơ kỳ, nhưng khi ba người bọn họ phối hợp, đều có thể chém giết cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong.
Mai phục một cái Tần Lương Ngọc là Thánh Võ cảnh hậu kỳ, nàng hẳn phải chết.
Ba người phát ra tiếng thét dài kinh thiên, tóc đen tung bay, dữ tợn mà khủng bố, đều nắm lấy ma đao, vô cùng đao quang phát ra.
Ánh đao màu đỏ ngòm đầy trời, cuồng phong bao phủ, đao ý Hoành Thiên, ba đạo đao quang sáng chói ngang qua hư không, phát ra ánh sáng giống như nhật nguyệt, phong mang vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận