Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 752: Tần Lâm Quân Học Người Nào Đó (2)

Không quan tâm hơn thua, cười nhìn hoa nở hoa tàn.
- Ngụy tổng quản, mạng lưới tình báo của Lai Tuấn Thần thành lập như thế nào rồi?
Tần Lâm Quân cấp tốc lấy lại tinh thần, hỏi thăm Ngụy Trung Hiền bên cạnh.
Ngụy Trung Hiền nheo cặp mắt lại cười nói:
- Bẩm báo công chúa điện hạ, Lai Tuấn Thần có năng lực khá tốt, mạng lưới tình báo bên trong mấy tháng này đã có chút khởi sắc.
- Chỉ bất quá, tiền tài cần bỏ ra số lượng rất nhiều, có chút không đủ chống đỡ.
Cơ hồ tất cả mạng lưới tình báo nào muốn phát triển giai đoạn đầu đều là dùng tiền đập ra, núi vàng núi bạc như nước chảy mà rời đi.
Mà trước đó Linh Lung phủ thành lập phòng vệ cũng bỏ ra trọng kim bao vây mới không có để thế lực khác chảy vào, còn có thị vệ đội của Chu Cường...
Những thứ này lập tức để tiền tài trong tay Tần Lâm Quân có chút quay vòng không đủ, còn những bảo vật đỉnh cấp kia, cũng không thể lấy ra bán.
Bán thì thật sự có chút ngu xuẩn.
Tần Lâm Quân hơi nhíu song mi, mà Liên ánh mắt Nguyệt Tâm lưu chuyển cũng nghĩ đến mấy biện pháp, nhưng lại lắc đầu từng cái.
Không phải thời gian quá dài, cũng là rất dễ dàng bại lộ.
Nếu có thể danh chính ngôn thuận thu hoạch được một số tài phú kếch xù thì tốt.
Mà Diêu Sùng cùng Ngụy Trung Hiền lại đồng thời hơi híp tròng mắt, cùng lúc đó trời đất xui khiến liếc nhau, tựa hồ tâm niệm giống nhau.
Giờ phút này trong lòng Diêu Sùng khẽ giật mình, hắn theo bên trong ánh Ngụy Trung Hiền mắt cảm nhận được biện pháp của hắn cùvàng biện pháp của mình.
Các loại tâm niệm hiện lên trong đầu Diêu Sùng, xem ra Ngụy Trung Hiền này thật không đơn giản...
Mà Ngụy Trung Hiền đối mặt ánh mắt Diêu Sùng có chút không rõ ý nghĩa, nhàn nhạt gật đầu mỉm cười.
Bởi vì đây là một chuyện rất thú vị.
Ngụy Trung Hiền nhận biết Diêu Sùng đến từ nhân kiệt, nhưng Diêu Sùng lại không biết Ngụy Trung Hiền cũng là nhân kiệt.
Bởi vì Ngụy Trung Hiền chưa từng có nói qua hoặc biểu lộ qua, Địch Nhân Kiệt cùng Thượng Quan Uyển Nhi cũng cũng không biết lão thái giám bên người Đạm Đài Chiếu cũng là đồng liêu mình.
Mà Tần Lâm Quân đang suy tư cũng không có chú ý tới động tác của Ngụy Trung Hiền và Diêu Sùng trong nháy mắt phía dưới.
Lúc trước Lý Chính cũng đi ra giống như mình, cũng là ngắn ngủi thời gian mấy tháng liền tạo dựng lên La Võng, lúc trước hắn làm sao có nhiều tiền tài như vậy bồi dưỡng La Võng.
Não hải Tần Lâm Quân không ngừng hồi tưởng mình chuyện ở Tần Vương phủ.
Lúc trước nàng nhớ đến thời điểm Lý Chính vừa tới Tần Vương phủ, cũng là mười phần túng quẫn, hắn cũng buồn rầu vấn đề tiền tài La Võng khẩn trương.
Nhưng giống như Lý Chính rất nhanh liền trở nên giàu có.
Hắn khi nào thì bắt đầu có tiền?
Não hải Tần Lâm Quân nhất thời giống như một đạo tia chớp xẹt qua, là sau khi gặp các quận thủ Yến Ngọc phủ.
Các quận thủ!!
Đã hiểu!
Tần Lâm Quân đột nhiên đã hiểu, vì cái gì Lý Chính lập tức giàu có nhanh chóng.
Ánh mắt Tần Lâm Quân lấp lóe tinh quang, có chút mừng rỡ nói với mọi người:
- Các ngươi cảm thấy, chúng ta có thể “Danh chính ngôn thuận” lấy được tiền tài từ trong tay của sáu vị quận thủ hay không?
Tần Lâm Quân đặc biệt là nhấn mạnh thêm bốn chữ “Danh chính ngôn thuận”.
Mà Diêu Sùng cùng Ngụy Trung Hiền cùng thì lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mà Liên Nguyệt Tâm khẽ nhếch hai con mắt, nghe được lời của Tần Lâm Quân, não hải lấp lóe linh quang:
- Sáu vị quận thủ.
- Đúng! Sáu vị quận thủ chữa trị các quận nhiều năm, cũng sớm đã giàu đến chảy mỡ, chỉ cần chúng ta lược thi tiểu kế, bọn họ không chỉ sẽ không tức giận, hơn nữa còn sẽ vui vẻ dâng tiền tài lên.
Trên đại sảnh vang lên âm thanh hưng phấn của Liên Nguyệt Tâm.
- Ha ha! Quá tốt rồi, vậy vấn đề lớn nhất trước mắt chúng ta có thể được giải quyết, đến lúc đó chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng mạnh!
Chu Cường cao hứng nói.
Ngụy Trung Hiền ở bên cạnh xin đợi nói:
- Công chúa điện hạ anh minh!
Sau khi Tần Lâm Quân hưng phấn, trong đầu hiện lên bóng người làm nàng cắn răng nghiến lợi kia, một cảm giác tức giận hiện ra trong lòng.
- Tình báo thế lực của Lai Tuấn Thần đã lấy tên chưa?
Ngụy Trung Hiền nghi ngờ nhìn thoáng qua Tần Lâm Quân ngữ khí có chút không đúng, cung kính đáp:
- Còn không có đặt tên, đang chờ công chúa đặt tên cho thế lực tình báo này.
- Tốt, đã không có tên, vật ta đặt tên cho tình báo thế lực này là: Thiên Võng.
Thiên la địa võng, ngươi đặt tên là La Võng, vậy bản công chúa đặt tên là Thiên Võng.
- Thiên Võng!
- Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt!
- Tên rất hay.
Bọn người Diêu Sùng, Liên Nguyệt Tâm liên tục tán dương.
- Tuân lệnh, nô tài sẽ lập tức bẩm báo Lai Tuấn Thần, cái tên Thiên Võng này.
Ngụy Trung Hiền khẽ khom người nói.
Mặt mũi Tần Lâm Quân tràn đầy chân thành nói:
- Tốt, các ngươi nhớ kỹ từ hôm nay trở đi, Linh Lung phủ chúng ta chỉ có Diêu Sùng, Chu Cường, Liên Nguyệt Tâm ba người.
- Mà trước đó Địch Nhân Kiệt cùng Thượng Quan Uyển Nhi, ta có an bài khác, nếu như các ngươi nhìn thấy bọn họ liền như nhìn thấy người xa lạ, hiểu chưa?
Đám người Liên Nguyệt Tâm nhìn thấy mặt mũi Tần Lâm Quân tràn đầy chăm chú, biểu lộ ngưng trọng đáp:
- Thuộc hạ hiểu rõ!
- Tốt! Các ngươi trước lui ra ngoài đi!
Tần Lâm Quân để bọn hắn lui ra ngoài, chỉ lưu Ngụy Trung Hiền ở trong đại điện.
- Ngụy tổng quản.
- Có lão nô.
- Bây giờ chỉ có ngươi mới có thể để cho ta chính thức yên tâm, tiếp theo ngươi cần âm thầm hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ.
- Mời công chúa điện hạ chỉ rõ.
- Sự kiện này ngoại trừ ngoài ta và ngươi, không thể lại để cho người thứ ba biết, ngươi hiểu chứ.
- Nô tài hiểu.
- Tốt, ngươi nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi âm thầm không ngừng thu lấy một số thế hệ tuổi nhỏ thông minh, bồi dưỡng từ nhỏ, để bọn hắn tử trung bản công chúa, chờ đợi sau khi bọn hắn xuất sư thì an bài đến bên trong các thế lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận