Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 671: Viên Thiên Tứ (1)

Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về Ám Liên Thành.
Ám Liên Thành ngạo nghễ vuốt râu nói:
- Ngụy Duyên này có huyết hải thâm cừu với Đại Viêm Hoàng triều, gia tộc mấy chục năm trước bị Đại Viêm Hoàng triều diệt môn, chỉ có Ngụy Duyên còn nhỏ trốn qua một kiếp, sau cùng Ngụy Duyên được một vị Tôn giả ưu ái thu hắn làm đồ, vừa ra núi liền chuẩn bị báo thù cho gia tộc mình, mà dọc đường bị ta gặp phải, sau một trận hiểu rõ, biết chúng ta cùng Đại Viêm Hoàng triều có quan hệ thù địch, liền gia nhập chúng ta.
- Mà chuyện Chí Tôn cảnh Đại Viêm Hoàng triều cũng là hắn nói cho chúng ta biết, lúc ấy chúng ta đến Đại Viêm Hoàng triều dò xét tình huống, quả nhiên phát hiện là thật.
Hai mắt bốn vị thống soái khác lộ ra vẻ hâm mộ, không nghĩ tới Ám Viêm vương triều nhặt được một vị mãnh tướng, chúng tướng cũng im lặng gật đầu.
Nhưng đúng vào lúc này, liên minh đại quân phát ra tiếng hò hét ngập trời, mọi người lập tức hồi thần nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Ngụy Duyên đại phát thần uy, vết đao nằm ngang giữa không trung tản ra vô tận đao phong, kinh thiên hàn quang, một đao chém Đoạn Vô Nhai.
Từng đạo từng đạo chân khí kinh khủng ba động còn sót lại giống như gợn sóng nước thủy triều khuếch tán ra đến.
- Ngụy tướng quân vô địch!
- Ngụy tướng quân vô địch!
- Ngụy tướng quân vô địch!
Liên minh đại quân điên cuồng hò hét, hai mắt cuồng nhiệt nhìn Ngụy Duyên đứng sừng sững ở không trung.
Mà giờ khắc này bên trong Viêm Môn quan, Viêm Vô Giác và các tướng lĩnh đột nhiên cảm nhận được khí tức Đoạn Vô Nhai biến mất, trong nháy mắt lao lên thành tường.
- Sao... Làm sao có thể!
Tướng lĩnh Đại Viêm Hoàng triều nhìn Ngụy Duyên đứng sừng sững ở trên không trung, Đoạn Vô Nhai đầu người tách rời nằm dưới đất, ngốc trệ.
Đoạn Vô Nhai trong mắt bọn hắn thế nhưng là biểu tượng vô địch, trước đó ra tới khiêu chiến cũng bất quá là Đoạn Vô Nhai chơi đùa mà thôi, quả nhiên sau khi Đoạn Vô Nhai liên trảm hai vị đại tướng, đám người yên tâm, liền trở về, mà vừa trở về, Đoạn Vô Nhai lại chém một vị đại tướng.
Mà bây giờ lại...
Viêm Vô Giác đau lòng nhìn thoáng qua thi thể Đoạn Vô Nhai, đối mặt ánh mắt Ngụy Duyên, hàn ý mười phần nói:
- Vừa rồi nhất định là Đoạn tướng quân liên trảm ba người chân nguyên hao hết, để địch quân nhặt được tiện nghi, các ngươi ai đi chém hắn, vì Đoạn tướng quân báo thù, quan viên tăng ba cấp.
ĐẠi tướng xung quanh nghe được lời Viêm Vô Giác, ánh mắt sáng rõ, nhìn Ngụy Duyên khí tức có chút tự loạn, ánh mắt nguyên một đám nóng lên.
Nếu như chém giết địch tướng, kia há không phải là uy vọng của mình che lại Đoạn Vô Nhai đã từng trước kia.
- Mạt tướng nguyện ý tiến về!
Theo một vị đại tướng hét to, thân hình đã đi vào đối diện Ngụy Duyên.
Tướng lĩnh trên cửa thành nhìn đại tướng đi ra, liên tục ảo não vì mình phản ứng chậm.
- Bọn chuột nhắt liên minh, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chém giết Đoạn tướng quân bên ta, ngươi dám lại cùng bản tướng quân quyết đấu?.
Vị đại tướng này chỉa vũ khí hướng về Ngụy Duyên uy phong lẫm liệt nói.
Mà giờ khắc này các tướng lĩnh liên minh đã ra tới, nhìn có người muốn xa luân chiến Ngụy Duyên, Ám Liên Thành sợ vừa Ngụy Duyên mới đối chiến cùng Đoạn Vô Nhai tiêu hao quá lớn có sai lầm, vừa định gọi hắn trở về, chỉ nghe thấy hai con mắt Ngụy Duyên lóe lên, sát cơ bốn phía.
- Tốt!
Lập tức trường đao trong tay vụt lên từ mặt đất, hàn khí ngút trời theo đao quang chói mắt bổ về phía địch tướng.
Keng! Keng! Keng!
Gió cuốn mây tan, đầy trời rung động âm thanh!
Ầm ầm!
Vân vụ cuồn cuộn khuấy động!
Không đến mười mấy chiêu, Ngụy Duyên trực tiếp chém giết hắn.
- Rống!
Liên minh đại quân reo hò một trận.
Bọn người Ám Liên Thành lộ ra vẻ hưng phấn.
Thế mà tướng lĩnh Viêm Môn quan lại ra một người, sắc mặt giận dữ, đột nhiên bổ về phía Ngụy Duyên.
Mà ở bên trong ánh mắt của mọi người, Ngụy Duyên đại phát thần uy lại một lần nữa đánh chết hắn.
- Ngụy tướng quân vô địch!
- Ngụy tướng quân vô địch!
- Ngụy tướng quân vô địch!
Liên minh đại quân khí thế như hồng, tiếng gọi ầm ĩ bài sơn đảo hải vang vọng Viêm Môn quan.
Giờ phút này nguyên một đám tướng lĩnh Viêm Môn quan sắc mặt tái nhợt, mặt mũi tràn đầy kiêng kỵ nhìn Ngụy Duyên, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ Ngụy Duyên này còn mạnh hơn Đoạn Vô Nhai.
Giờ phút này bên trong liên minh đại quân, Ám Liên Thành giễu cợt Viêm Vô Giác nói:
- Viêm Vô Giác, ngươi không phải là muốn đấu tướng à, tiếp tục đi.
Mà Ngụy Duyên khí thế dồi dào, ngạo nghễ sừng sững trên không trung, chờ đợi địch tướng đến.
Khí thế thủ quân Viêm Môn quan suy yếu, mặt đều mất hết.
Hai con mắt Viêm Vô Giác tản ra sát khí lạnh như băng, liếc nhìn tướng lĩnh cúi thấp đầu lâu lạnh lùng nói:
- Ai có thể đánh lui Ngụy Duyên, ta lập tức bẩm báo triều đình lập hắn làm công đầu.
Nhưng vào đúng lúc này tại một vị tướng lĩnh đứng ở cuối cùng đột nhiên bước ra:
- Mạt tướng Hoàng Trung, nguyện theo ý thống soái đánh bại Ngụy Duyên.
- Hoàng Trung?
Viêm Vô Giác nhìn Hoàng Trung chờ lệnh, trong mắt lộ ra một cỗ vẻ không hiểu.
Đây là tiểu nhi tử tuyển nhận hắn thương yêu nhất, còn không kém hơn Đoạn Vô Nhai trước kia bao nhiêu đâu!
Nghĩ đến gần đây nhi tử biến hóa rất lớn tràn ngập lòng tin, Viêm Vô Giác cảm thấy có thể cho Hoàng Trung thử một chút, nếu như thật vậy thì kiếm lợi lớn, lại được một vị hãn tướng!
Viêm Vô Giác nhìn địch quân khí thế như hồng, phe mình khí thế suy sụp, nếu để Ngụy Duyên đợi tiếp nữa, về sau đại chiến, khí thế yếu ba phần, mười phần bất lợi.
Lập tức nói:
- Tốt, Hoàng Trung nếu ngươi có thể đánh bại Ngụy Duyên, bản soái lập tức báo cáo triều đình đề bạt ngươi làm Đô úy.
Hiện tại Viêm Vô Giác không cầu vị đại tướng nào có thể đánh giết Ngụy Duyên, Ngụy Duyên lại là một vô địch mãnh tướng phía dưới m Dương cảnh, có thể đánh lui liền có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận