Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 470: Triệu Quát Cùng Trần Bình (1)

Phan Phượng trực tiếp đứng lên nói:
- Trương huynh, Thượng Quan tiểu thư, ngày sau nếu cơ hội sẽ cùng các ngươi kề vai chiến đấu.
- Có thể cộng sự một trận cùng Trương tướng quân, quả thật là của vinh hạnh tại hạ.
- Chúng ta tất cung tiễn Trương tướng quân!
-...
Chúng võ tướng bên cạnh liên tục ôm quyền nói với Trương Hợp cùng Thượng Quan.
Trương Hợp mỉm cười trả lời từng người.
Mà bọn người Vệ Đông Nguyên cùng Phương Tư Vũ lộ ra một nụ cười khổ xong cũng gia nhập bên trong bái biệt.
- Đã như vậy, vương phi chúng ta đi chuẩn bị đây!
Sau một phen nhiệt tình giao lưu, Thượng Quan Mộ Hoàng nói với Tần Lâm Quân.
- Có thể!
Tần Lâm Quân nhẹ gật đầu, đợi hai người rời đi, Tần Lâm Quân nhìn đám người phía dưới nói:
- Bây giờ Trương Hợp tướng quân cùng Thượng Quan Mộ Hoàng rời đi, chúng ta càng cần mau chóng đánh hạ Dương Vương, chưởng khống Trấn Quốc phủ, không thể để cho Tần Trấn Hiên có bất cứ cơ hội nào!
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng đáp.
Tần Lâm Quân hiểu rõ Lý Chính triệu hồi bọn họ ngoại trừ kỳ hạn đến ra, khẳng định có đại động tác, mà bây giờ Đại Hiên hoàng triều phong vân động loạn liên tiếp, chỉ có mau chóng tăng cường thực lực mới có tư cách tiến vào tranh bá sau cùng.
Mắt Triệu Quát lộ ra tinh quang, ngữ khí có chút trầm trọng nói:
- Bây giờ Dương Vương co đầu rút cổ trong Thanh Nguyên phủ, Lưu Lệ cùng Lương tướng quân đã suất lĩnh ba trăm ngàn đại quân tới gần Thanh Nguyên phủ.
- Mà Tần Trấn Hiên cũng phái Phạm Nhiệm Hỏa cùng Bạch Cuồng Sinh suất lĩnh ba trăm ngàn quân trấn thủ biên cảnh Thanh Nguyên phủ, chúng ta có thể cùng Tần Trấn Hiên ước định thời gian, đồng thời động thủ, mau chóng đánh hạ Dương Vương, để tránh phát sinh biến cố.
- Triệu tiên sinh nói tới biến cố là Thái Tử ở Lạc Châu.
Sắc mặt Đỗ Thâm Hải nghiêm túc nói.
Mà những người khác cũng là gương mặt ngưng trọng, Thái Tử nhất thống hai châu chi địa tạo ra áp lực quá lớn, hiển nhiên Thái Tử cũng căn bản sẽ không để bọn hắn an ổn chiếm lĩnh Thanh Châu, bởi vậy thừa dịp hiện tại Thái Tử còn đang duy trì chưởng khống Lăng Châu, không có phái ra quân đội, cần chiếm lĩnh Thanh Châu.
Tần Lâm Quân nhẹ gật đầu, nhưng lo lắng trong mắt nàng lại không phải Thái Tử, Thái Tử còn không có triệt để chưởng khống Lăng Châu ổn định, hắn sẽ không ra binh, dù sao hiện tại mọi cử động của Thái Tử dẫn động tới thế lực xung quanh, đặc biệt là Vũ Vương cùng Tân hoàng chú ý.
Coi như Dương Vương thỉnh cầu Thái Tử xuất thủ, cũng sẽ không ra tay, bởi vì Thái Tử sợ lâm vào đầm lầy Thanh Châu, càng sợ Vũ Vương cùng Tân hoàng ở phía sau của hắn bốc cháy.
Hiện tại đối với Thái Tử mà nói vững chắc thế lực hai châu mới là quan trọng nhất, còn khi Dương Vương bị diệt, đối với Thái Tử mà nói là chuyện vui không phải lo.
Chỉ cần Dương Vương ở Thanh Châu một ngày, Thái Tử vì danh dự sẽ không xâm chiếm Thanh Châu, sau khi Dương Vương chết Thái Tử hoàn toàn có lấy cớ xâm chiếm Thanh Châu.
Còn có một nguyên nhân chủ yếu là giữa Tần Lâm Quân và Tần Trấn Hiên.
Một khi chiếm lĩnh Dương Vương, dựa theo hai phe thế lực Tần Lâm Quân cùng Tần Trấn Hiên hiện tại so sánh, khả năng bội ước phi thường lớn.
Trấn Quốc phủ y nguyên khó có thể thống nhất, Trấn Quốc phủ có hai chủ làm sao có thể là đối thủ của Thái Tử.
Bởi vậy đây mới là nguyên nhân Tần Lâm Quân ưu sầu, nhất thống Thanh Châu xong, Trấn Quốc phủ trực tiếp đứng trước mặt thế lực Thái Tử cùng Tân hoàng, đối ngoại mở rộng căn bản không có khả năng, mà một khi giao chiến cùng Tần Trấn Hiên tất nhiên sẽ lâm vào hao tổn, mà nếu như thống nhất không được Trấn Quốc phủ, sớm muộn sẽ bị Thái Tử hoặc Tân hoàng nuốt mất.
Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp có thể diệt trừ cả Tần Trấn Hiên, lại không thể để Trấn Quốc phủ lâm vào bên trong hao tổn.
- Thiếu chủ, ngươi đang lo lắng chiếm lĩnh Dương Vương xong, Tần Trấn Hiên không nhận nợ bội ước.
Vệ Đông Nguyên nhìn vẻ sầu lo giữa lông mày Tần Lâm Quân, biết được thiếu chủ này của mình đang sầu lo cái gì.
Mà nghe được lời Vệ Đông Nguyên, còn chưa chờ Tần Lâm Quân mở miệng, Từ Thiên Dương đã giận dữ nói:
- Không có khả năng, ngay lúc đó ước định là ở trước mặt tất cả tướng lĩnh, coi như Tần Trấn Hiên muốn hủy ước, những tướng lĩnh chúng ta không có khả năng đáp ứng.
Thế mà Phương Tư Vũ lại thở dài nói:
- Chỉ là tướng lĩnh một phương chúng ta không đáp ứng mà thôi, bây giờ Trấn Quốc phủ đã có không ít tướng lĩnh đầu phục Tần Trấn Hiên, trước khác nay khác, nếu như Tần Trấn Hiên ngoài ý liệu chiếm lĩnh Dương Vương, những tướng lĩnh chúng ta nguyện ý tán thành Tần Trấn Hiên làm chủ nhân Trấn Quốc phủ sao?
- Cái này...
Từ Thiên Dương nghe được lời Phương Tư Vũ, vốn muốn nói Tần Trấn Hiên căn bản không có khả năng đánh bại Dương Vương dường như bị nghẹn lại, vạn nhất, vạn nhất bị Tần Trấn Hiên tiểu tử này trộm được, mình thật nguyện ý phụng Tần Trấn Hiên làm chủ nhân Trấn Quốc phủ sao?
Đỗ Thâm Hải lại mở miệng nói:
- Bất kể như thế nào, điều quan trọng nhất chúng ta bây giờ chính là chiếm lĩnh Dương Vương, chỉ cần bắt Dương Vương, chúng ta sẽ chiếm cứ đại nghĩa, như vậy người bên trong Trấn Quốc phủ còn đang trung lập sẽ gia nhập vào chúng ta, đến lúc đó chúng ta lại căn cứ ước định giải thích đại nghĩa cho các tướng lĩnh đầu nhập vào Tần Trấn Hiên, dưới việc Tần Trấn Hiên bội ước thất tín ảnh hưởng, lại từng bước từng bước từng bước xâm chiếm hắn.
Mọi người nghe được lời Đỗ Thâm Hải, lại không có lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên Đỗ tướng quân đều cho rằng Tần Trấn Hiên nhất định sẽ bội ước.
- Chưa hẳn!
Một âm thanh ngạo nghễ vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận