Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 908: Vây Công Hoàng Đô

Bọn họ chỉ có thể chờ mong nội tình bên trong hoàng triều có thể ngăn cản được Thánh Vương tiến công, vì Tuyết Mộ hoàng triều tranh thủ thời gian.
Chờ mong Thánh Vương Đại Tần hoàng triều chém giết hai vị Thánh Vương bị nội thương nghiêm trọng, không cách nào chiến đấu.
Chỉ cần không buông bỏ tổng có cơ hội thu phục mất đất.
- Báo!
Một lần nữa tình báo truyền đến triều đình.
- Ngọc Tâm thành, Tư Không Minh tướng quân thống soái đại quân đã bị Hạng Vũ cùng Lữ Bố hủy diệt!
Cái tin này truyền ra để văn võ bá quan triều đình triệt để tuyệt vọng, thậm chí có chút quan viên mất khống chế lùi lại mấy bước trực tiếp té xỉu.
- Hiện tại đại quân Hạng Vũ cùng Lữ Bố bọn họ ở nơi nào?
Hoàng Viêm Khuê đặt câu hỏi, giờ phút này bọn họ quan tâm nhất chính là hai vị đại tướng quân suất này lĩnh đại quân vây công hoàng đô.
- Sau khi Hạng Vũ cùng Lữ Bố hủy diệt đại quân, suất lĩnh hai đại quân đoàn tiến về Ngọc Tâm thánh địa.
- Hô!
Mọi người rốt cục thở nhẹ một ngụm trọc khí, cuối cùng có một tin tức tốt.
Chỉ cần Hạng Vũ cùng Lữ Bố không có đến đây vây công hoàng đô liền tốt.
Nhưng vào đúng lúc này, một cấp báo truyền đến.
- Báo!
- Đại Tần hoàng triều trấn thủ tại Quế Bình thành - Trương Liêu cùng Trương Hợp hai vị địch tướng suất lĩnh Ngụy Hổ quân đoàn cùng một trăm năm mươi vạn đại quân đã buông xuống ngoài hoàng đô ba mươi dặm.
- Cái gì!
Triều đình bách quan mở to hai mắt, Tuyết Hoàng càng một mặt tức giận đứng lên.
Rốt cuộc đã đến sao?
- Trừ bọn họ còn có ai?
Thị vệ nghe được Tuyết Hoàng tra hỏi, nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt Tuyết Hoàng một cái, nhìn thấy biểu lộ Tuyết Hoàng vô cùng âm lãnh, vội vàng nói:
- Còn có Đại Tần hoàng triều Thái úy Tôn Vũ cùng Triệu Quát, Phan Phượng hai vị võ tướng.
- Chỉ có mấy người này?
- Đúng là những người này.
Thị vệ hồi tưởng lại bên ngoài hoàng đô, năm bóng người đứng tại phía trước lít nha lít nhít địch quân, gật đầu nói.
- Tốt, tốt!
Tuyết Hoàng giận quá thành cười nói:
- Đến tấn công hoàng đô ra thì phái những người này đến? Xem thường trẫm à, hay cố ý dẫn dụ chúng ta bước ra hoàng đô.
- Đi, theo trẫm đi xem một chút Đại Tần hoàng triều đến cùng muốn làm dùng thủ đoạn gì?
- Bọn họ bây giờ ở nơi nào?
- Cửa đông Hoàng đô!
Triều đình văn võ bá quan nghe được Tuyết Hoàng tức giận, tất cả không có ngoại lệ đi theo Tuyết Hoàng tiến về cửa đông hoàng đô.
Đại Tần hoàng triều đều phái đại quân đến hoàng đô, nếu không tận mắt đi xem một chút Đại Tần địch quân, chẳng phải càng uất ức.
Ngoài Tuyết Mộ đô thành ba mươi dặm, Tôn Vũ đã gấp trở về cùng Trương Liêu, Triệu Quát bọn người đứng thẳng nhìn lấy toàn bộ hoàng đô bị một tòa phòng ngự đại trận cự đại bao phủ.
Toà phòng ngự đại trận này đã sớm bị Tuyết Mộ hoàng triều tăng cường gấp bao nhiêu lần, bình chướng vô cùng kiên cố, ngàn vạn tiểu trận pháp tổ hợp vận hành, để lộ ra vô hạn sát cơ.
Bọn họ rất xác định, dù là cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong liên tiếp ba ngày ba đêm oanh tạc toà phòng ngự đại trận này cũng không có khả năng phá.
Đây chính là át chủ bài của Tuyết Mộ hoàng triều phòng ngự Thánh Vương cảnh.
Coi như Trang Chu bây giờ thấy toà phòng ngự đại trận này cũng có chút khó giải quyết, âm thầm không ngừng dò xét phòng ngự đại trận, tìm kiếm phương pháp phá giải.
Thế mà cả tòa phòng ngự đại trận hoàn mỹ không lỗ hổng, coi như Trang Chu cũng nhất thời dò xét không ra có biện pháp nào có thể phá giải.
Sau khi Tôn Vũ biết được cách nhìn của Trang Chu, hai mắt híp lại, một đạo tinh quang lóe qua.
Bây giờ không nhìn ra phòng ngự đại trận có biện pháp phá giải, vậy tìm cơ hội để Trang Chu hiểu rõ hơn tình huống phòng ngự đại trận vận hành.
Đúng lúc này, trên cổng thành hoàng đô to lớn, Tuyết Hoàng suất lĩnh một đám quan viên đạp lên thành lâu ngóng nhìn quân đội Đại Tần nơi xa xăm.
Nhìn đến phía trước cũng chỉ có Thái úy Tôn Vũ cùng Trương Liêu mấy vị võ tướng đứng ở phía trước đại quân, chung quanh tựa hồ cũng không có ẩn tàng quân đoàn.
Tuyết Hoàng tràn ngập cừu hận nhìn Thái úy phía xa quát:
- Đại Tần hoàng triều, các ngươi thật bỉ ổi, vậy mà âm hiểm độc ác giết hai đại Thánh Vương Tuyết Hoàng hoàng triều chúng ta cùng Ngọc Tâm thánh địa, xâm lược chiếm lấy cương thổ Nam Vực.
Lời nói mang theo sát ý ngút trời vang vọng ở giữa hoàng đô cùng Đại Tần quân đội, vô số ánh mắt nhìn chăm chú Tuyết Hoàng cùng Thái úy hai thân ảnh.
Bên trong Hoàng đô, bách quan cùng vô số thủ quân nhìn hằm hằm quân đội Đại Tần.
Tôn Vũ đứng ở bên trong hư không, đối mặt Tuyết Hoàng, vuốt râu cười nhạt nói:
- Thế nào, Tuyết Hoàng bệ hạ, sao bây giờ ngươi ngây thơ như vậy.
- Từ xưa đến nay, hậu đãi cương vực từ cường giả chưởng khống, Tuyết Mộ hoàng triều các ngươi cùng Ngọc Tâm thánh địa phân tranh không ngừng, để sinh linh Nam Vực đồ thán, rất nhiều thổ địa hoang vu, Đại Tần hoàng triều chúng ta vì kết thúc Nam Vực hỗn loạn, tránh cho để càng nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi, cũng có thể để bách tính Nam Vực có đời sống được càng tốt hơn so với các ngươi thống trị, Nam Vực tự nhiên là do Đại Tần hoàng triều chúng ta chưởng khống.
- Hừ, có lấy cớ thế nào cũng chống đỡ không nổi danh xưng các ngươi là kẻ xâm lược sự thật!
Thái tử Tuyết Thanh Giang đối với Tôn Vũ tức giận nói.
- Kẻ xâm lược? Tuyết Mộ hoàng triều các ngươi trước kia thành lập được hoàng triều lớn như vậy, làm sao không xâm lược thế lực khác mà có?
- Người thắng làm vua, người thua làm giặc!
- Cái này cũng là sự thật.
Triệu Quát cười lạnh, bọn họ không phủ nhận sự thật mình xâm lấn hoàng triều, nhân loại ở giữa nhân loại có chiến đấu rất rất nhiều.
Chỉ cần có người liền sẽ có đấu tranh, liền sẽ có thương vong.
Thế lực và giữa các thế lực chiến đấu không phải như thế sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận