Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 380: Tranh Phong Đối Lập (2)

Lúc này trong đại sảnh rộng lớn được trang hoàn tinh mỹ xa hoa, khí thế mười phần trầm trọng.
Chỉ có sắc mặt đám người La Dương Dụ, Lưu Lệ, Phạm Nhiệm Hỏa, Lương Ôn Việt phía sau vẫn còn bình tĩnh như nước. Bởi vì bọn hắn biết sự kiện này cũng chỉ là suy đoán, không có chứng nhận thực tế, có người nói rõ, mà nguyên nhân bọn họ hôm nay tới cũng là muốn nhìn một chút ai có thể xuất ra chứng cứ thực tế chứng minh hung thủ, như vậy người nào sẽ là chủ nhân của Trấn Quốc phủ.
Mà Tần Trấn Hiên thì vì cố ý hãm hại Diệp Hân Ngữ, để thủ hạ Tần Lâm Quân sinh ra các loại hoài nghi, xảy ra nội chiến cùng tiêu hao danh vọng Tần Lâm Quân trong Trấn Quốc phủ.
Tần Lâm Quân một là để chứng minh bên mình trong sạch, hai là cũng muốn để thủ hạ Tần Trấn Hiên sinh ra tâm tư hoài nghi, để tâm tư bọn hắn dị biệt, không thể đoàn kết nhất trí.
Lúc này Tần Lâm Quân cùng Tần Trấn Hiên liếc nhau, Diệp Hân Ngữ phía dưới Tần Lâm Quân trực tiếp mở miệng lên tiếng:
- Đã sớm nghe nói Trần Bình trí tuệ hơn người, thông minh tài trí, không nghĩ tới hãm hại tiểu nữ tử như ta cũng có tài như thế.
Đám người trong đại sảnh khẽ giật mình, hơi hơi cúi đầu xuống, bọn họ bắt đầu.
- Hãm hại? Chưa hẳn đâu, không hổ là gian tế hoàng thất, đến loại tình huống này còn lâm nguy không sợ, tại hạ đều có chút bội phục!
Tống Nhậm Nghĩa một mặt giễu cợt lên tiếng.
Mà lúc này Phan Phượng bên cạnh Diệp Hân Ngữ trực tiếp giận dữ nói:
- Ngươi nói người nào là gian tế, chẳng lẽ chỉ bằng Trần Bình đùa nghịch vài câu mồm mép thì khẳng định Diệp Hân Ngữ của chúng ta cũng là gian tế, vậy ta cũng cho rằng ngươi là gian tế của hoàng thất.
Diệp Hân Ngữ trông thấy người thứ nhất mở miệng vì nàng lại là Phan Phượng, trong mắt không khỏi mang theo một tia dị sắc nhìn về phía hắn.
Mà một vị tướng lĩnh đối diện cũng phản bác:
- Ha ha, vậy ngươi giải thích cho ta, làm sao tình cảnh Diệp Hân Ngữ trùng hợp như thế.
- Ha ha, trùng hợp, ngươi cũng đã nói là trùng hợp, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, một con gà trống còn có thể đẻ trứng, ngươi cũng muốn đi truy cứu tại sao gà trống đẻ à?
Mặt mũi Lâm Ngọc Kiệt tràn đầy khinh thường cất lời.
- Ha ha, vậy xin hỏi Diệp Hân Ngữ vì sao tại lúc Tần Đại tướng quân nhập táng, đứng ở một nơi hẻo lánh bí ẩn lộ ra vẻ hưng phấn, là chuyện gì để nàng hưng phấn?
Tống Nhậm Nghĩa ép hỏi.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Diệp Hân Ngữ, đây mới thật sự là trọng điểm.
Coi như những tướng lĩnh Trấn Quốc phủ thủ hạ Tần Lâm Quân cũng mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Là bởi vì Đại tướng quân chết để cho nàng hưng phấn sao?
Diệp Hân Ngữ bắt đầu âm thầm lo lắng, nguyên nhân lúc ấy nàng hưng phấn chính là Diệp Phong ở Yến Hoang thành đã đầu phục vào Vũ Vương, mà lại đột phá đến Tông Sư cảnh, cảm giác được chấn hưng gia tộc mà thôi.
Lúc ấy cũng cảm thấy khi đó tình huống không ổn, không cho phép mình ra vẻ kích động, chỉ bất quá hưng phấn trong nháy mắt mà thôi, không nghĩ tới lại bị Trần Bình phát hiện.
Nhưng loại tình huống này làm sao có thể nói, mà Tần Lâm Quân cũng biết, Diệp Hân Ngữ nhìn thoáng qua Tần Lâm Quân, cúi đầu trầm mặc không nói.
Khi mọi người trông thấy biểu lộ Diệp Hân Ngữ xuất hiện vẻ do dự, ánh mắt ngưng tụ, sát ý dần dần lên, đặc biệt là mọi người bên Tần Trấn Hiên, tinh thần vô cùng phấn chấn, ánh mắt sáng ngời.
Rốt cục bắt được cái chuôi.
Tống Nhậm Nghĩa thừa thắng xông lên, cười lạnh một tiếng:
- Thế nào, ở loại tình huống này, chẳng lẽ Diệp Hân Ngữ ngươi còn có nỗi niềm khó nói quan trọng hơn so chuyện hiện tại à?
Tần Lâm Quân nhìn thấy tình huống như thế, giữa lông mày hơi nhíu lại, trong lòng thở dài một hơi, xem ra chuyện Diệp Phong giấu diếm ghê gớm, đợi lát nữa lập tức truyền tin để Diệp Phong trở về đi!
Nhưng vào đúng lúc này Triệu Quát nhìn sang ra hiệu cho Phan Phượng, Phan Phượng lập tức lĩnh hội.
Chỉ thấy Phan Phượng đứng lên trước mắt bao người, nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.
Chỉ thấy Phan Phượng ôm quyền với Tần Lâm Quân, nói:
- Thiếu chủ, xin lỗi!
Ta thực sự không đành lòng để Diệp Hân Ngữ giấu diếm cho ta mà chịu ủy khuất.
Ánh mắt Phan Phượng sắc bén nhìn thẳng Bạch Cuồng Sinh và các tướng lĩnh giọng nói, tràn ngập sát khí:
- Không sai, Diệp Hân Ngữ cũng có khó khăn khó nói, mà nỗi niềm khó nói chính là:
- Bành!
Phan Phượng toàn diện bạo phát khí tức Niết Bàn cảnh sơ kỳ, trong đại sảnh nhất thời khí tức ngưng kết, xung quanh cuồng phong thổi loạn.
Mà khí thế Phan Phượng toàn diện ép về phía bọn người Bạch Cuồng Sinh.
- Đây chính là lý do vì sao Diệp Hân Ngữ lúc ấy hưng phấn, lúc ấy ta vừa hay đột phá Niết Bàn cảnh, chỉ có một mình nàng biết được, hiện tại các ngươi hài lòng rồi chứ.
Ánh mắt Phan Phượng lộ ra sát khí, vốn muốn ẩn giấu tu vi, hiện tại vô duyên vô cớ bạo lộ ra, mặc cho ai cũng bất mãn, khí thế trực tiếp đè về hướng Bạch Cuồng Sinh các tướng lĩnh.
Mà đồng tử Bạch Cuồng Sinh hơi mở, khí thế Niết Bàn cảnh đỉnh phong hùng hồn cường đại trực tiếp bức lui Phan Phượng một bước, mặt đất giữa hai người trực tiếp xuất hiện vết rách.
Phan Phượng nhìn thấy Bạch Cuồng Sinh cường đại như thế, lập tức nắm chặt búa lớn, tròng mắt hơi híp!
- Được rồi, Phan Phượng!
Ngay tại thời điểm khí thế hai người lần nữa đụng chạm, Tần Lâm Quân mở miệng.
Nếu như lại để cho khí thế Phan Phượng cùng Bạch Cuồng Sinh chạm vào nhau thì còn đến đâu, đại sảnh Trấn Quốc phủ sẽ hỏng bét!
Mà lúc này đám người Lưu Lệ ở phía sau đã mở hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Phan Phượng.
Mà Phan Phượng cũng biết tình huống hiện tại không cho phép của mình làm càn, lập tức thu hồi khí thế.
Bạch Cuồng Sinh nhìn Phan Phượng thật sâu, lạnh hừ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận