Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 498: Giao Chiến (1)

Ngô Khuê giơ cao Lang Nha Bổng to lớn, hô lớn với Dạ Lăng Vân:
- Đường chủ Địa Sát đường Kinh Sát bang Ngô Khuê chuyên tới để lấy tính mạng ngươi.
Dạ Lăng Vân ghìm ngựa ngừng ở giữa không trung, nghe được Ngô Khuê lớn lối, cười lạnh nói:
- Vậy nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không.
- Sát!
Trường thương trong tay Dạ Lăng Vân chuyển một cái, ngựa dưới hông dường như rõ ràng ý hắn, trong nháy mắt như mũi tên nhọn phóng tới Ngô Khuê.
- Giết!
Ngô Khuê nhìn Dạ Lăng Vân lao đến, hưng phấn giận dữ hét, cũng cưỡi ngựa vọt tới đối diện.
Khí thế hai người như hồng, súc thế đều đã đạt tới đỉnh phong.
Trường thương như Tử Diễm, dường như phá vỡ hư không.
Dưới ánh mắt trăm vạn đại quân song phương, hai người chạm vào nhau.
- Bành!
Một cỗ sóng khí mãnh liệt từ giữa khuếch tán ra, nhấc lên một đám bãi cỏ.
Hai người trong nháy mắt giao thoa ra.
Giờ phút này, cười lạnh trên mặt Dạ Lăng Vân càng tăng.
- Chỉ như thế!
Ngô Khuê nắm chặt Lang Nha Bổng trong tay, trong mắt lóe lên một tia kiêng dè, võ tướng loại hình lực lượng như hắn sợ nhất là võ tướng nhanh nhẹn.
Trong nháy mắt vừa mới giao chiến, Dạ Lăng Vân vận dụng kỹ xảo chính diện ngăn cản Lang Nha Bổng trầm trọng, trong nháy mắt khi lộ sơ hả liền tấn công hai chiêu, mà Ngô Khuê mới miễn cưỡng ngăn cản.
- Lại đến!
Ngô Khuê gầm lên giận dữ, cánh tay càng thêm nắm chặt, điên cuồng khua Lang Nha Bổng sát khí bừng bừng, nhấc lên cuồng phong bạo kình mấy chục mét, dường như hư không đều muốn phá nát, vọt tới Dạ Lăng Vân.
Mà liên minh đại quân nhìn Ngô Khuê khí thế cuồng bạo khủng bố, liên tục hò hét trợ uy cho hắn.
Đặng Địa Sát nhìn Ngô Khuê biểu hiện, khóe miệng hơi hơi giương lên.
- Tuyệt chiêu này của Ngô Khuê không tệ! Chiến đấu có lẽ rất nhanh kết thúc.
Lục Thiên Thanh, Tề Hùng bên cạnh một mặt bình tĩnh, mà đường chủ sau lưng lại có chút ghen tỵ nhìn Ngô Khuê đại phát thần uy, lần này để hắn lập công.
Thế mà một bên Lý Chính lại không có dao động thần sắc, bởi vì bọn hắn tin tưởng thực lực Dạ Lăng Vân.
Quả nhiên khóe miệng Dạ Lăng Vân đứng trước liên minh đại quân hơi hơi giương lên, trong hư không sau lưng đột nhiên bày ra một vòng trăng tròn, ánh trăng màu tím chiếu xạ trên người Dạ Lăng Vân, dường như cùng ngựa dưới hông hòa làm một thể, khí thế càng ngày càng nhu hòa.
So với Ngô Khuê đang đại phát thần uy dường như hai thế giới.
Theo vô tận phong bạo mấy chục mét của Ngô Khuê lao tới gần, chỉ thấy trong nháy mắt Dạ Lăng Vân hóa thành một đạo tử nguyệt vọt vào.
Hưu!
Trước mắt bao người, Dạ Lăng Vân trực tiếp xuyên qua vô tận phong bạo, đi vào phía sau Ngô Khuê.
Mà Ngô Khuê ở trung tâm vô tận phong bạo đột nhiên đình chỉ.
Ba vị bang chủ liên minh đại quân khẽ động ánh mắt, sắc mặt Đặng Địa Sát đột nhiên tái xanh.
- Có vẻ như không có uy hiếp, thường thường là trí mạng.
Theo Dạ Lăng Vân nghiêng mặt nói xong, chậm rãi đi trở về Tần quân.
Ngay khi đại quân liên minh nghi hoặc Ngô Khuê không nhúc nhích, đột nhiên phong bạo bất ngờ dừng lại, chỉ thấy đầu Ngô Khuê trực tiếp tách rời thân thể, rơi trên mặt đất.
Yến Ương bình nguyên đang yên lặng trong nháy mắt vang lên tiếng Tần quân hô trời chấn địa.
- Dạ tương quân!
- Dạ tương quân!
- Dạ tương quân!
Đại quân nhìn Dạ Lăng Vân chậm rãi đi trở về thu được thắng lợi hưng phấn hò hét.
- Ha ha, tiểu tử ngươi không tệ! Không uổng công ta nhường cơ hội cho ngươi!
Hoa Hùng vỗ mạnh bả vai Dạ Lăng Vân đang trở về.
Chỉ thấy Dạ Lăng Vân mỉm cười, lập tức đi vào trước mặt Lý Chính:
- Mạt tướng không phụ điện hạ kỳ vọng.
- Lăng Vân không tệ, đợi sau khi trở về, bản vương có thưởng.
Ngay lúc bọn họ hưng phấn vì Dạ Lăng Vân, liên minh đại quân đột nhiên xông ra một vị cường giả Niết Bàn cảnh đỉnh phong.
Liên minh đại quân nhìn Ngô Khuê bị chém giết, khí thế trì trệ, vì để cho thủ hạ đại quân trọng chấn uy phong, lập tức phái ra Tư Đồ Hạo Nam của Hồng Tinh Hội.
Chỉ thấy Tư Đồ Hạo Nam khí thế hùng vũ nhanh chóng đi tới trung tâm chiến trường, nhìn Tần quân giận hô:
- Ta chính là Đồng La đường chủ Hồng Tinh hội, Tư Đồ Hạo Nam, các ngươi ai dám đến đây nhận lấy cái chết.
Quả nhiên, Hoa Hùng nghe Tư Đồ Hạo Nam lớn lối, nhất thời ngồi không yên.
- Điện hạ, để cho ta đi giết gia hỏa cuồng vọng này!
- Tốt, đi thôi, chúc Hoa tướng quân khải hoàn!
Lý Chính híp mắt nhìn Tư Đồ Hạo Nam phía trước, nói.
- Tuân lệnh!
Hoa Hùng nhất thời không kịp chờ đợi xông ra ngoài.
Mà Lý Chính phía sau đem ánh mắt nhìn về phía Trương Hợp ở bên cạnh bình tĩnh quan sát chiến cuộc, Trương Hợp nghênh đón ánh mắt Lý Chính chậm rãi gật đầu.
Sau đó Lý Chính yên tâm nhìn về phía liên minh đại quân đối diện.
Chờ Hoa Hùng đánh bại đối diện Tư Đồ Hạo Nam cũng là hai quân lúc khai chiến, dù sao liên minh không có khả năng lặp đi lặp lại nhiều lần để tướng lĩnh phe mình trảm giết đường chủ bọn hắn, để khí thế liên minh đại quân suy yếu.
Bởi vì tiếp theo hai quân khai chiến để cho Trương Hợp thống quân giết địch.
Mà loại cấp bậc chiến lực như Lữ Bố không thể tùy tiện xuất chiến. Mà mỗi tướng lĩnh cũng chuẩn bị sẵn sàng, âm thầm phát chỉ lệnh.
Mà lúc này trên chiến trường, trống trận vang động trời, tay trống song phương đại quân điên cuồng gõ.
Hoa Hùng cùng Tư Đồ Hạo Nam có thể nói là đại tướng đại quân song phương, chiến lực Niết Bàn cảnh đỉnh phong, trận này mới làm cho người kinh động tâm phách.
Quả thật không sai, hai người đứng sừng sững trên chiến trường, phong vân biến ảo, xung quanh hai người dâng lên kình phong.
- Ngươi chính là Phó đô thống Yến Châu, Hoa Hùng, cường giả Niết Bàn cảnh mạnh nhất Tần Vương phủ.
Tư Đồ Hạo Nam nhìn Hoa Hùng lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận