Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 480: Tiêu Đằng

Lý Chính nhìn ánh mắt Tân hoàng chân thành, một mặt cảm động nói:
- Bệ hạ yên tâm, vì an nguy Đại Hiên hoàng triều, chờ bản vương chiếm lĩnh Ương Châu, cho bách tính một nơi an bình, sẽ vì bệ hạ phân ưu.
- Hoàng huynh!
- Bệ hạ!
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều cảm động.
Lúc này, trong lòng Lý Chính thở dài, mình chỉ bất quá chừng hai mươi tuổi đã muốn bão tố diễn kịch lẫn nhau, hơn nữa còn muốn cưỡng ép mình tin tưởng mới được, thực sự có chút khó khăn.
- Bệ hạ, mời!
Lý Chính giơ ly rượu lên mười phần tự nhiên kính Tân hoàng một chén.
- Hoàng huynh, mời!
Ngay tại thời điểm hai người tiếp tục uống, trên đường bên ngoài Đức Cảnh hồ bị thị vệ phong tỏa, một đám công tử bột bộ đang gây ồn ào.
- Ngươi nói cái gì, không cho tiến vào Đức Cảnh hồ, người nào quy định, Đức Cảnh hồ là không phải thiên hạ của người nào đó, ngươi nói không cho tiến vào thì không cho tiến vào!
Một người loè loẹt mặt trắng nhỏ nổi giận nói với thị vệ phong tỏa con đường trước mặt, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng ngắm lấy mấy nữ tử dáng người thướt tha sau lưng, trên mặt hiện ra vẻ nổi giận.
Người này là Nhị công tử Thành chủ Thiên Đức thành gần đây, Bạch Ngôn Cố, gần đây hắn đạt được một đại cơ duyên, cũng là chiêu đãi một đám con em quyền quý đến từ Ngọc Kinh thành, mà có một người địa vị to lớn, là con trai của một vị thượng thư, hơn nữa còn là anh vợ Tân hoàng bây giờ.
Ngoại trừ vị đại nhân vật này ra, đi theo cũng đều là con em quyền quý quan lớn, đặc biệt là mấy thiên kim tiểu thư thướt tha, Bạch Ngôn Cố nhìn cũng có chút động tâm, một khi đạt được vị tiểu thư quyền quý gia tộc nào ưu ái, mình có thể sẽ đánh bại ca ca, được phụ thân chống đỡ, một khi cưới một người nào trong đó, vậy mình kiếm bộn.
Bởi vậy Bạch Ngôn Cố không ngừng xum xoe đám con em quyền quý, đặc biệt là khi mấy vị thiên kim tiểu thư muốn du ngoạn, Bạch Ngôn Cố lập tức xin đi giết giặc chỉ huy bọn họ tới Đức Cảnh hồ du ngoạn, không nghĩ tới, hôm nay Đức Cảnh hồ lại bị người nào đó phong tỏa.
Lẽ nào lại như vậy!
Thật ra Bạch Ngôn Cố cũng có tiểu tâm tư của mình, ở địa phương này căn bản không có đại nhân vật gì, cho dù có đại nhân vật giống như quận chúa cũng không sợ, mình nơi này còn có một con trai thượng thư kình thiên quyền quý, căn bản không cần sợ.
- Cấm đoán bất kỳ kẻ nào tiến vào, các ngươi hôm nào lại đến.
Ngự lâm quân thị vệ canh giữ con đường lạnh lùng nhìn bọn hắn, không phải hôm nay bệ hạ cải trang vi hành, mình sớm đã đuổi bọn hắn, đâu có ở chỗ này ôn tồn nói năng lễ phép.
- Ngươi biết ta là ai không, Thành chủ Thiên Đức thành là phụ thân ta!
Bạch Ngôn Cố nhìn thị vệ khó chơi, thẹn quá thành giận nói.
- Mời trở về đi!
Ngự lâm quân thị vệ vẫn lạnh lùng nói.
- Ngươi...
Bạch Ngôn Cố nhìn ngự lâm quân không hề bị lay động, trong lòng run lên.
Mà đám con em quyền quý thiên kim tiểu thư phía sau cũng hơi hơi nhíu mày, liên tục nhìn về phía Tiêu Đằng đang được mọi người quay xung quanh ở giữa.
Bây giờ, tiểu mập mạp trước kia đã trở thành trung tâm một hàng quyền quý, đại nhân vật trong hàng ngũ người bình thường.
Mà những con em quyền quý thiên kim tiểu thư tới từ Ngọc Kinh thành thấy Bạch Ngôn Cố phơi ra thân phận bản thân là con trai thành chủ, người cản đường lại không hề có động tĩnh gì, hiển nhiên thân phận không đơn giản.
Nhưng thân phận bọn họ đơn giản? Đối bọn hắn mà nói đi ra ngoài quan trọng nhất chính là cái gì?
Đương nhiên là mặt mũi!
Tùy tiện một người cản đường thì mình không đi được?
Ít nhất cũng phải biết trong này là ai!
Bởi vậy tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Đằng, người thân phận cao nhất hiện tại, con trai hộ bộ thượng thư, anh vợ Tân hoàng.
Lúc này Tiêu Đằng không chỉ có thành thục trước tuổi tác, ngay cr thân hình đều thành thục hơn rất nhiều, theo tiểu mập mạp biến thành đại bàn tử.
Tiêu Đằng thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, không khỏi đi ra phía trước, nói với thị vệ:
- Không biết chủ nhân nhà ngươi là người phương nào, hôm nay chúng ta đặc biệt từ Ngọc Kinh thành chạy đến muốn kiến thức hồ Đức Cảnh một chút, ngươi phong tỏa cả hồ chỉ sợ có chút không ổn, không bằng ngươi đi bẩm báo một tiếng chủ nhân nhà ngươi, tất cả mọi người đều đến đây ngắm cảnh, sao không cùng hưởng cảnh đẹp.
- Ngọc Kinh thành tới?
Biểu lộ mấy thủ vệ Ngự lâm quân khác nhau, ánh mắt một người giống như tiểu thống lĩnh hơi hơi lấp lóe.
Mấy bước đi thẳng về phía trước, nhìn Tiêu Đằng hơi nghi hoặc một chút nói:
- Ngươi là Tiêu nhị công tử?
Mà người phía sau Tiêu Đằng nghe đến lời này, ngoài miệng lộ ra mỉm cười, nhìn có lẽ là người Tiêu công tử nhận biết.
Nguyên một đám người tới từ Ngọc Kinh thành ưỡn ngực ngẩng đầu, sắc mặt mang theo ngạo ý.
Mà Bạch Ngôn Cố và công tử tiểu thư mấy thế lực bên trong Thiên Đức thành đi theo mà đến đều sùng bái nhìn Tiêu Đằng.
Vừa rồi Bạch công tử phơi ra thân phận của mình, những thị vệ này nhìn cũng không nhìn một chút, mà Tiêu công tử vừa xuất mã, những thị vệ này lập tức nhận ra, quả nhiên đại nhân vật là đại nhân vật.
Một số tiểu thư thế gia dị sắc liên tục nhìn Tiêu Đằng, nhìn thân thể hắn to lớn lớn mạnh, bộ dáng phúc hậu, trong mắt đều là vẻ ngưỡng mộ.
- Há, ngươi biết bổn công tử?
Tiêu Đằng hết sức hài lòng tiểu thống lĩnh thị vệ vừa mới biểu hiện, để hắn nở nang mặt mài trước mặt đám tiểu đồng bọn.
Đặc biệt là Tiêu Đằng lơ đãng nhìn một vị nữ tử thanh tú ưu nhã đằng sau, hôm nay tới đây trừ hắn thân phận lớn nhất, chính là nàng, con gái Ngự Sử Đại Phu, Viên Thu Nhã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận