Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 755: Đến Ngọc Lâm Phủ (1)

Ánh mắt sáu vị quận thủ sáng lên, sau đó tinh quang lấp lóe, lại chần chờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Dù sao người nào cũng không muốn để Triệu Lệnh Thiên mấy người tiến vào bên trong quận của mình, tuy Hiên Minh đế tử bây giờ bất quá chỉ phái một bộ phận người đến, nhưng mình có thể đè ép được sao? Không dùng đến mấy năm người nào định đoạt chuyện trong quận còn chưa nhất định đâu.
Phùng Ngạn thấy cảnh này, trong lòng cười thầm.
Triệu Lệnh Thiên mượn nhờ bọn họ thời gian do dự trực tiếp mở miệng nói:
- Công chúa điện hạ, ta nghe nói Quận thừa Lâm Uy quận bởi vì bệnh cáo lui, mấy ngày trước đây ta và hắn nói chuyện thật vui, hận gặp nhau quá muộn, bởi vậy hắn hết sức kích động đề cử ta trở thành Quận thừa Lâm Uy quận, phụ tá Mạc quận thủ chữa trị quận chính, đoán luyện bản thân, vì công chúa điện hạ cống hiến sức lực.
- Đây là thư đề cử của hắn.
Trên mặt Triệu Lệnh Thiên đầy tươi cười, ung dung không vội xuất ra một phong thư đưa cho Liên Nguyệt Tâm, Liên Nguyệt Tâm giao cho Tần Lâm Quân.
- Cái này...
Sắc mặt Quận thủ Lâm Uy quận Mạc Đức Năng biến hóa, ngắm nhìn bốn phía, thế mà phát hiện năm vị quận thủ lúc đầu đứng trên cùng một chiến tuyến giữ im lặng.
Chết đạo hữu, không chết bần đạo.
Dù sao Triệu Lệnh Thiên cũng nên đi một quận, người nào cũng không muốn để hắn đi vào trong địa bàn của mình, đương nhiên sẽ không nói thêm câu nào.
Tần Lâm Quân nhìn phong thư một chút, nhìn gương mặt Triệu Lệnh Thiên tự tin, sắc mặt Mạc Đức Năng ảm nhiên, năm vị quận thủ có một tia ánh mắt mong chờ.
Cuối cùng mở miệng nói:
- Tốt, Triệu Lệnh Thiên ngươi theo bên người Mạc quận thủ học tập nhiều một chút đi.
- Tuân lệnh!
Mà Mạc Đức Năng căn bản không thể phản bác.
Triệu Lệnh Thiên lui về sau, Liêu Tùng Mạch lại đứng lên, lộ ra khí thế Chí Tôn cảnh đỉnh phong, tiếng ngạo nghễ nói:
- Công chúa điện hạ, mấy ngày trước đây ta và Lâm đô úy Ngọc Lâm thành giao chiến, ba trận chiến ba thắng, tự nguyện tức chức Đô úy, cho rằng ta có năng lực bảo hộ Ngọc Lâm thành hơn, bảo hộ công chúa điện hạ.
Giờ phút này đến phiên sắc mặt Đàm Thế Hoa biến hóa, nhìn bọn hắn đã sớm có chuẩn bị, mình căn bản không có cách phản bác, chỉ có thể vùi đầu nhận mệnh.
Trách không được trước đó Triệu Lệnh Thiên đáp ứng sảng khoái như vậy, nguyên lai chân chính hậu thủ là cái này!
Mà bốn vị quận thủ khác cũng nhướng mày nhưng cũng không nói gì, bọn họ cũng không dám làm mất lòng đế tử.
Tần Lâm Quân nghe được lời này trong lòng lạnh lẽo, thế mà ngăn chặn lửa giận trong lòng, quả nhiên Triệu Lệnh Thiên bọn họ sớm đã có chuẩn bị, nhưng lại đối Tần Lâm Quân mà nói cũng là có lợi, Tần Lâm Quân hiện ra ý cười nói:
- Tốt! Có Liêu tướng quân trấn thủ Ngọc Lâm thành, Ngọc Lâm quận không lo.
- Đa tạ công chúa điện hạ!
Mọi người dần dần bình phục tâm tình trong lòng, Tần Lâm Quân cười nói với đám người:
- Chư vị, hôm nay chúng ta cùng nhau gặp nhau quả thật là chuyện may mắn, bản cung tin tưởng dưới sự chỉ huy của chư vị, Ngọc Lâm phủ nhất định sẽ phồn vinh hưng thịnh.
- Có công chúa chỉ huy, Ngọc Lâm phủ nhất định phồn vinh hưng thịnh.
Mọi người cùng nhau nói.
Ngoại trừ Đàm Thế Hoa cùng Mạc Đức Năng không có quá cao hứng, những người khác đều đạt đến mục tiêu của mình.
Thoáng chốc bầu không khí bên trong cao đường dễ dàng hơn, các loại xin đợi, các loại tiếng cười cười nói nói.
Mà bên trong quá trình Tần Lâm Quân đang đàm luận, cùng Liên Nguyệt Tâm kẻ xướng người hoạ, “danh chính ngôn thuận” “Mượn” đến một khoản tiền tài phong phú trong tay mỗi quận thủ.
Ở trong đó Triệu Lệnh Thiên bởi vì hôm nay cao hứng cũng cống hiến một số lớn.
...
Theo thời gian trôi qua, mọi người cũng đều lần lượt cáo lui, mọi người liên tục nhanh chóng chạy về các quận, một khắc mà bọn họ đi ra này, các loại tin tức đã lan truyền, rất nhiều thế lực đều hiểu, hôm nay Linh Lung công chúa triệu tập sáu quận thủ thế tất sẽ khiến Ngọc Lâm phủ chấn động, sẽ cải biến bố cục rất nhiều thế lực, các đại thành trì.
...
Mấy ngày sau, khi tia nắng ban mai vừa mới lộ đầu một chút, quận thành Lâm Uy quận - Lâm Uy thành, trên một đầu đường phố hối hả bên trong Bắc thành, Địch Nhân Kiệt giờ phút này một thân quan phục dạo bước hành tẩu, cười nhạt nhìn đám người xung quanh liên tục nhốn nháo, theo khoảng cách quan phủ càng ngày càng gần, đám người người đến người đi, một bộ phận người trông thấy Địch Nhân Kiệt, tràn đầy kính ý gọi:
- Địch đại nhân, sớm thế!
Bây giờ Địch Nhân Kiệt đã trở thành một quan lại có tên trong quan phủ, đều là bởi vì trong một tháng nay, Địch Nhân Kiệt phá ba đại án, mỗi một đại án vô cùng phức tạp, danh bộ lúc đầu có tên cũng khó có thể tìm ra manh mối, mà Địch Nhân Kiệt vừa tới lại nhiều lần phá án, mà lại phá án rõ ràng, kỳ chiêu song hành, thường thường làm cho người vỗ tay tán dương.
Nửa tháng sau, Ngọc Lâm phủ.
Thành tường Ngọc Lâm thành cao một trăm năm mươi bảy trượng, thành tường dày nặng tản ra khí tức cổ lão lắng đọng, cổng thành mở rộng người đến người đi, xe ngựa song hành.
Lý Chính cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt đã thay đổi bộ mặt dung nhập đám người giống như con cháu thế gia bình thường nhàn nhã tùy ý du tẩu trên đường cái.
Tuy khuôn mặt Lý Chính cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt đều đã thay đổi thành có chút thường thường không có gì lạ, thế mà khí chất bất phàm nổi bật lại làm cho người đi đường xung quanh kính sợ, không dám tới gần trong vòng ba thước, đồng thời cũng đưa tới không ít ánh mắt của du khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận